Sau khi mua dải lụa trắng kia, Khê Lan Tẫn cũng không còn dư bao nhiêu linh thạch để mua đồ.
Nhưng ngoại trừ dải lụa trắng đó thì hắn cũng không có hứng thú với cái gì khác, chậm rãi ra khỏi con phố kia cùng Tạ Thập Đàn, hắn cũng không hỏi Tạ Thập Đàn muốn đến thành Vọng Tinh làm gì, dù có hỏi chưa chắc gì tiểu Tạ chịu nói.
Chậc chậc, tu chân giới đúng là lạnh lùng, tiểu Tạ cũng thật lạnh lùng.
Sau khi rời khỏi con phố mua bán kia, Khê Lan Tẫn hỏi một tu sĩ qua đường xem gần đây có chỗ nào vui vẻ hợp để chơi bời không. Hắn đang định đi qua đó thì đột nhiên nhớ ra trên tay mình còn buộc một sợi dây thừng, hắn cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình.
Suýt chút nữa hắn đã quên có một sợi dây thừng trắng tàn hình trói mình và tiểu Tạ lại với nhau.
Khê Lan Tẫn giơ cổ tay lên, có hơi khó xử: "Tiểu Tạ, chẳng phải ngươi cũng có chuyện mà ngươi muốn làm sao? Có tiện đi chung với ta không?"
Tính cách của tiểu Tạ lạnh như băng, lạnh lùng cô độc, có vẻ như sẽ không thích nơi ồn ào, cũng không thích đồng hành với người khác, tự dưng lại có thêm một cái đuôi không thể cách quá xa như hắn, có lẽ trong lòng y rất khó chịu.
Y đặc biệt đến thành Vọng Tinh làm việc mà lại còn phải dẫn theo hắn, chắc chẳng vui vẻ gì.
Hắn chỉ thầm nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Tạ Thập Đàn lại gật đầu, nói: "Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-trong-tu-chan-gioi-cung-lan-truyen-cau-chuyen-cua-bon-ta/2855208/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.