Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt lúc bước qua ngưỡng cửa đó, Tạ Thập Đàn sững sờ, thế nhưng Khê Lan Tẫn lại không chú ý đến điều đó. Hắn nghe giọng nói truyền đến phía sau bức bình phong thì trừng mắt nhìn: "Bổ sung? Hình như không có."

Hắn dựa vào chút thông tin của tiểu Tạ để thêu dệt nên, thêm mắm dặm muối, bịa đặt không ít chuyện cá nhân của Vọng Sinh Tiên tôn để trông thật chi tiết, tỉ mỉ.

Nếu thêm nữa thì có vẻ không lễ phép.

Tiếng sột soạt vang lên, người phía sau tấm bình phong lật tới lật lui bản thảo, lại tấm tắc khen: "Đúng là lâu rồi ta chưa được đọc bản thảo nào thú vị như vậy, thú vị nhất là bản thảo này lại viết về Vọng Sinh Tiên tôn. Thế nhưng, ta có vài thắc mắc, các hạ lấy được câu chuyện này từ đâu vậy?"

Biểu cảm trên mặt Khê Lan Tẫn không thay đổi: "Từ một người bạn của ta."

"À..." Người sau bình phong kéo dài giọng, giống như rất tin lời hắn: "Người bạn này của ngươi nhặt được bản thể hóa thành thú non sau khi bị thương của Vọng Sinh Tiên tôn, có lòng săn sóc, lại còn dưa dầm thấm lâu?"

Dây thừng trắng quấn quanh cổ tay đột nhiên siết chặt.

Khê Lan Tẫn khó hiểu quay đầu lại, muốn hỏi tiểu Tạ sao vậy, nhưng thấy tiểu Tạ mặt không cảm xúc mà cúi đầu, môi mỏng hơi mím lại, chậm rãi mân mê chuỗi hạt châu kia, trông không có vẻ gì là bất thường, chỉ là bất cẩn mà thôi.

Khê Lan Tẫn cũng không để trong lòng, quay đầu sang nơi khác, tự nhiên đáp: "Đúng vậy."

Dù sao Vọng Sinh Tiên tôn cũng không nhảy ra phản bác.

"Người bạn này của ngươi, sau này vì bảo vệ Vọng Sinh Tiên tôn mà rớt xuống biển Vô Vọng, tất cả mọi người, kể cả Tiên tôn cũng cho rằng người bạn của ngươi đã chết, bất ngờ là hắn còn sống. Thế nhưng dưới biển Vô Vọng lại vô cùng nguy hiểm, lúc này tu vi của hắn đã bị phế, đang bắt đầu lại từ đầu?"

Rõ ràng sau lưng không có ai khác, Khê Lan Tẫn vẫn có cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Hắn buồn bực liếc mắt ra phía sau, gật đầu: "Đúng."

"Mấy năm nay, Tiên tôn đều thổi tiêu nhớ người xưa, vì hắn mà vẽ tranh, tạo mộng cảnh, chỉ là hiện tại Tiên tôn đang bế quan nên không biết hắn đã trở về."

Giọng nói của người phía sau hơi khựng lại, giọng điệu nâng cao: "Ta rất ngạc nhiên, thế vì sao hắn không tìm Tiên tôn ôn chuyện cũ?"

"Bời vì..." Đúng là Khê Lan Tẫn đã từng nghĩ đến vấn đề này rồi, đầu óc nhanh chóng lắp liếm, nói như chém chém đinh chặt sắt: "Hắn bị mất trí nhớ, ta nhớ nhưng hắn lại không tin, thế nên ta giúp hắn lan truyền chuyện này, đến khi Tiên tôn xuất quan thì đi tìm hắn."

Dây thừng trắng nơi cổ tay lại siết chặt, nhanh như cái chớp mắt.

Khê Lan Tẫn lại buồn bực quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tạ?"

Đầu ngón tay nắm chặt lấy chuỗi hạt châu trong suốt của Tạ Thập Đàn đã trắng bệch, nếu đây không phải là thánh vật hiếm có thì chắc là đã bị hóa thành bột mịn.

Sau khi bình ổn lại tâm trạng, y mới bình tĩnh mà "ừm" một tiếng.

Người sau tấm bình phong nhắc lại tất cả nội dung trên bản thảo, vỗ tay khen: "Thì ra là thế, không tệ, không tệ, đúng là vô cùng cảm động, khiến người ta thổn thức."



Vậy mà người ta lại không nghi ngờ gì.

Khê Lan Tẫn trừng mắt: "Đầu đuôi câu chuyện là vậy đó, các hạ có đề nghị gì khác không?"

Đối phương trầm ngâm một lát: "Ta chỉ có một đề nghị."

"Hửm?"

"Khi nào Tạ Thập Đàn tìm đến, thì cứ nằm xuống."

Khê Lan Tẫn: "..."

Ý là Tạ Tiên tôn sẽ đền tìm hắn tính sổ sao?

Khê Lan Tẫn thấy tỷ lệ này không quá lớn.

Thứ nhất, Tạ Thập Đàn đang bế quan nên không biết việc này, hắn tin y không hứng thú đến mấy chủ đề này, người của Đàm Nguyệt tông cũng sẽ không quấy rầy Tiên tôn chỉ vì chuyện này.

Thứ hai, hắn vô cùng đánh giá cao Tạ Thập Đàn, tin rằng khi Tạ Thập Đàn xuất quan cũng là lúc y độ kiếp phi thăng.

Tiên tôn phải phi thăng rồi, nào có rảnh rỗi mà so đo với hắn.

Hắn chỉ cần chờ đợi, đến khi mọi việc chuyển biến tốt lên, những câu chuyện nơi trà dư tửu hậu này có lẽ cũng sẽ thay đổi. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho Tạ Tiên tôn, ngày ngày nhang khói cho y để tỏ tấm lòng cảm tạ.

Khê Lan Tẫn lạc quan nghĩ như vậy, thương lượng lại vài tình tiết cùng với người phía sau tấm bình phong.

Trong giọng của đối phương toát lên sự vui vẻ: "Đúng lúc ta thấy hôm nay có thể kể chuyện này ở khắp nơi, lát nữa sẽ sắp xếp ổn thỏa. Các hạ là người đầu tiên dám tung tin về chuyện của Vọng Sinh Tiên tôn đấy, tại hạ khâm phục từ tận đáy lòng, đây chỉ là chút lòng thành không đáng là bao, xin hãy nhận cho."

Dứt lời, sau tấm bình phong bốc lên một trận gió, một khối ngọc bội trữ vật tinh xảo được đưa đến trước mặt Khê Lan Tẫn.

Tuy là cùng loại ngọc bội trữ vật giống như cái mà Khê Lan Tẫn đang đeo bên hông nhưng cái này rõ ràng là tinh xảo hơn nhiều lắm, màu xanh dịu mắt, sờ lên thấy mát lạnh.

Khê Lan Tẫn bây giờ chỉ là kẻ trắng tay nghèo kiết, sau khi rời khỏi thành Vọng Tinh, hắn và Tạ Thập Đàn còn phải đến Dược cốc, đúng là mèo mù vớ cá rán.

Hắn cất kỹ ngọc bội, cũng không ở lại lâu bèn muốn cáo từ rời đi.

Bỗng nhiên người sau bình phong lại mở miệng: "Vị đạo hữu này, ta cảm thấy chúng ta khá hợp nhau đấy, sau này nếu có bản thảo mới thì cứ gửi đến, ta mời ngươi uống rượu."

Chắc sẽ không có lần sau đâu.

Khê Lan Tẫn luôn miệng đồng ý, sau đó đi ra khỏi căn phòng màu trắng kia cùng với tiểu Tạ vẫn luôn không nói câu nào.

Hắn bước ra ngoài rồi quay đầu lại nhìn, cửa phòng sau lưng đã biến về cánh cửa gỗ sơn đỏ, không thể soi ra được chút dị thường nào.

Nhớ đến lời đề nghị của người sau tấm bình phong kia, Khê Lan Tẫn không khỏi suy tư, thảo luận với người bên cạnh: "Ngươi nói xem, lỡ như Tạ Tiên tôn thật sự muốn đuổi giết tới tận cửa thì phải làm sao đây?"

Tạ Thập Đàn: "..."

"Tiểu Tạ?"

Tạ Thập Đàn im lặng tròn mười giây: "Không biết."

Khê Lan Tẫn nhận được câu trả lời đúng ý, vui vẻ gật đầu: "Ta cũng hiểu mà, có lẽ Tiên tôn sẽ không để ý chút chuyện vặt vãnh này đâu."

Hai người xuyên qua kết giới ở hậu viện, trở lại tiền viện vô cùng náo nhiệt, dường như còn có thể nghe được giọng nói trầm bổng du dương của người kể chuyện và tiếng vỗ tay phía dưới, cũng không biết đã sắp xếp đến đâu rồi.

Khê Lan Tẫn lười biến duỗi eo: "Lệnh tạm trú còn ở lại thêm một đêm nữa, ngày mai chúng ta coi hướng gió rồi xuất phát."

Tạ Thập Đàn không lên tiếng, hắn coi như y đã đồng ý.

Ra khỏi Thiên Lý lâu, ánh nắng vàng ấm áp rực rỡ ngày đầu xuân trải đầy đường, hai con đường rộng rãi bên cạnh thật ồn ã, những cảnh phong tình đặc sắc ở cả bốn châu đều có thể nhìn thấy ở thành Vọng Tinh. Trên những sạp hàng đều là những món đồ chơi mới lạ, bên cạnh còn có biểu diễn yêu thú, cái gì cũng có, phồn hoa tựa gấm.

Người phàm và tu sĩ sánh vai đi với nhau, không có chênh lệch gì.

Khê Lan Tẫn rất hào hứng khi thấy được những thứ mới lạ tươi sốt, kéo Tạ Thập Đàn nhìn đông nhìn tây hết gom lại góp.



Rõ ràng tính cách của tiểu Tạ không được tốt nhưng cũng không dị nghị gì, im lặng đi theo phía sau hắn.

Chỉ là cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm vẫn còn.

Mặc dù Khê Lan Tẫn biết tiểu Tạ không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn cảm thấy bị nhìn chăm chú.

Hắn nhẫn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, da đầu run lên quay đầu lại: "Tiểu Tạ?"

Tạ Thập Đàn bình tĩnh đáp, sau đó hỏi: "Giọng của ngươi bị sao vậy?"

Giọng của Khê Lan Tẫn vẫn luôn khàn khàn, không thể nghe được giọng vốn có.

"Cái này à." Khê Lan Tẫn xoa xoa yết hầu nơi cổ của mình: "Dưới chân núi tuyết lạnh quá, có lẽ là bị gió thổi vài cái khiến cổ họng bị khàn, không sao cả, cứ để nó tự lành là được rồi."

Khứu giác của Tạ Thập Đàn rất nhạy bén, y ngửi những mùi hương hỗn tạp trong gió, chuyển hướng đến phố bán linh dược gần đó: "Đi mua thuốc."

Loại tổn thương do giá rét này, chỉ cần dùng linh dược, chưa đến ba ngày là có thể khỏi rồi.

Y rất muốn... được nghe giọng nói thật của hắn.

Khê Lan Tẫn vô cùng ghét uống thuốc, dường như đã ở trình độ chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã mắc ói rồi, hắn vờ như không nghe: "Ôi chao, quả nhiên chỉ một con thỏ thì không thể no bụng được, đói quá đi à, đi qua đây, tiểu Tạ, ta mời, tìm một quán trọ nào đó ăn cơm nghỉ ngơi."

Xung quanh chỉ toàn tiếng người ồn ào, gọi nhau không dứt. Có ai đó đụng trúng vai khiến cơ thể Khê Lan Tẫn nghiêng ngả, uốn éo như một con cá trơn tuột.

Trong đám người bất chợt vang lên tiếng hoan hô, không biết là ai đã hét lên câu "mau nhìn kìa, có con cá biết bay". Một đám đông lập tức hướng về phía này, Tạ Thập Đàn đột nhiên bị đám đông xô đẩy, chỉ kịp nắm lấy góc áo của Khê Lan Tẫn, cứ vậy cách hắn ngày càng xa.

Trong lòng y bỗng nhiên trống rỗng, đôi đồng tử sau tấm dải lụa co rụt lại, đúng lúc muốn đẩy đám người ra đuổi theo.

Một giây sau, tay áo bị một sức lực quen thuộc túm lấy.

Khê Lan Tẫn đã quay ngược về, âm thầm làm một pháp thuật nhỏ, đẩy những người xung quanh ra, kéo Tạ Thập Đàn ra ngoài: "Tiểu Tạ không sao chứ? Để ta dắt ngươi đi."

Tạ Thập Đàn đi theo phía sau hắn, trở tay giữ chặt tay áo của hắn, khẽ "ừm" một tiếng.

Thấy thiếu niên bình thường lạnh lùng kiêu ngạo nay lại dễ bảo như vậy khiến Khê Lan Tẫn cho rằng y bị đám người hỗn loạn khi nãy dọa sợ, chân thành xin lỗi: "Ta quên ngươi không thấy gì cả, không nên đi một mình, yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu."

Dứt lời, cái cảm giác bị nhìn chăm chú đó lại xuất hiện.

Khê Lan Tẫn: "..."

Được rồi, tiểu Tạ muốn nhìn thế nào thì nhìn.

Cũng đâu có mất miếng thịt nào.

Quán trọ trong thành không ít, còn có thể cung cấp linh thực cho tu sĩ, đi vài bước là đến.

Bước vào quán trọ, trước tiên Khê Lan Tẫn thuê một phòng, sau đó lại gọi hết những món mà tối qua hắn muốn ăn.

Gọi món xong, lúc lấy linh thạch trong ngọc bội trữ vật ra trả tiền, động tác của Khê Lan Tẫn thoáng khựng lại.

Nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, hắn tự nhiên mà trả đủ tiền, nhờ chưởng quầy đem đồ ăn lên phòng rồi bận thẻ phòng. Vừa mới lên lầu vào phòng với Tạ Thập Đàn hắn đã nhanh chóng lập một cái kết giới, sau đó mới móc cái ngọc bội trữ vật kia ra đặt lên bàn, kinh ngạc nói: "Tiểu Tạ, chúng ta giàu rồi."

Thiên Lý Thuận Phong Hành đúng là giàu nứt vách đổ tường, lúc nãy hắn dùng thần thức thăm dò, mới phát hiện đồ trong ngọc bội nhiều hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Đầu tiên là linh thạch được xếp thành ba cái núi nhỏ, thượng trung hạ phẩm gì cũng có, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đếm sơ qua thì có vẻ như không ngoài năm con số.

Trừ cái đó ra còn có vài bộ pháp y phòng ngự thuộc hàng thượng phẩm, một thanh phi kiếm thượng phẩm, hơn mười pháp bảo trung phẩm cùng với mấy bí tịch công pháp, sách thuật pháp và những loại sách khác, ngoài ra còn có chục bình thuốc linh dược dùng để trị thương được xếp ngay ngắn.

Không bàn đến linh thạch, thứ mà Khê Lan Tẫn cần có trước mắt không gì khác ngoài công pháp tu luyện.

Sau khi đếm lại những thứ rực rỡ muôn màu trong ngọc bội, Khê Lan Tẫn quyết đoán chọn một bộ pháp y có phẩm chất thượng thừa màu đỏ, đưa cho Tạ Thập Đàn: "Tiểu Tạ, ngươi mặc cái này đi."

Hắn có chút năng lực để tự bảo vệ bản thân, nếu so ra thì tiểu Tạ cần mặc hơn.



Tạ Thập Đàn hơi ngẩn người, lắc đầu: "Pháp y trên người ta được chế tạo từ da của giao long đó."

Ờm, trông thì có vẻ như pháp y của tiểu Tạ tốt hơn.

Chậc chậc, quả nhiên là tiểu Tạ rất dư dả, chẳng trách trông y như cậu ấm quý tộc.

Khê Lan Tẫn không đẩy đưa nữa, tự mặc vào.

Một phút sau, Khê Lan Tẫn không thể ngồi yên, đánh giá dải lụa trắng buộc trên mắt của Tạ Thập Đàn, đột nhiên có cảm giác như lúc nghèo thì mua đồ dỏm cho vợ yêu, đến khi phất lên rồi thì lại xúc động muốn đền bù bằng thật nhiều thứ tốt.

Hắn dứt khoát vỗ bàn, vô cùng nhiệt huyết: "Tiêu Tạ, chốc nữa chúng ta đến thương hội Vạn Bảo mua lụa Giao Tiêu thật đi!"

Sao có thể để cho tiểu Tạ như hoa như ngọc nhà ta dùng lụa Giao Tiêu giả được chứ!

Tạ Thập Đàn từ chối: "Không cần, dù sao cũng như nhau."

Cho dù là Giao Tiêu thật hay chỉ là pháp khí bình thường thì cũng chỉ khiến cơn đau ở mắt giảm bớt mà thôi.

Khê Lan Tẫn chưa từ bỏ, nói: "Thế nhưng ta muốn đổi cái tốt hơn cho ngươi."

Nghe được câu này, ngay cả Tạ Thập Đàn cũng không nhận ra rằng môi của y hơi nhếch lên, nói: "Cái này cũng rất tốt rồi."

Trên người y có cảm giác xa cách, hờ hững và không hợp với thế gian, độ cong nơi khóe môi rất nong, xuất hiện vội vã chẳng kịp phòng bị nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chút niềm vui con con có thể nói là ít ỏi.

Nhưng trong khoảnh khắc y khẽ cười đó, giống như băng tan tuyết rã, xinh đẹp sáng lán khiến người ta đui mù.

Khê Lan Tẫn đảo mắt, ngay cả lời muốn nói cũng quên. Qua một lúc sau, hắn mới nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm Tạ Thập Đàn, bèn vội quay đầu, tránh né ho một tiếng: "Vậy được, nghe ngươi cả."

Aaa, sao ta lại như một tên biến thái thật sự thế này.

Khê Lan Tẫn tự khiển trách chính mình cả buổi, sờ ngọc bội mát lạnh, không nhịn được mà đụng đụng vào Tạ Thập Đàn: "Tiểu Tạ, ngươi có muốn cái gì không? Cứ nói với ta nhé."

Để hắn giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng.

Y không thể dùng thần thức để dò xét, cũng không thấy gì, nếu muốn biết người trước mặt có bộ dáng ra sao cũng chỉ có thể dùng tay thôi.

Tạ Thập Đàn hơi suy nghĩ, môi mỏng khẽ mở: "Ta muốn sờ mặt ngươi."

...

Tiểu Tạ, ngươi cũng biến thái dữ lắm nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.