Tiểu Trình từ quán rượu đi ra, trước mang hơn trăm khoả bánh sủi cảo về nhà, lại vội vàng chạy tới thư viện, nơi đó, Tiểu Thiên đang đợi cậu.
“Trình đại ca, ở đây.” Nụ cười yêu kiều rực rỡ động lòng người, Tiểu Thiên trong phòng tự học vẫy tay, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình ra hiệu.
Ở trước mặt Tiểu Thiên, Tiểu Trình cũng đã tự nhiên hơn, không còn ngại ngùng như mới đầu, cậu mỉm cười đáp trả, đến ghế ngồi đối phương giữ giúp cậu.
Đơn giản nhỏ giọng nói chuyện vài câu, hai người liền cắm đầu vào việc học, có điều Tiểu Trình chú ý, hôm nay Tiểu Thiên nhắn tin tựa hồ đặc biệt nhiều, cô thường cầm di động nhìn mấy lần, lại chán ghét xoá tin, chỉ là, đây là chuyện riêng của Tiểu Thiên, Tiểu Trình cũng không vô duyên đi hỏi.
Giờ giới nghiêm đã tới, theo thường lệ, Tiểu Trình tiễn cô tới bến xe bus. Mùa đông, thế nhưng năm nay Đài Loan không lạnh như năm trước, khí trời se lạnh, đêm đông như vậy coi như thoải mái, không để ý xung quanh, hai người sóng vai đứng ở trạm xe bus, tùy ý trò chuyện.
Điện thoại Tiểu Thiên lại reo, cô nhìn dãy số gọi tới, nhíu mày, ấn nhận.
“… Có, tôi đã đọc tin… Thực xin lỗi, tôi ở thư viện, không tiện gọi lại… Được rồi, anh ấy chính là bạn trai tôi, tôi…”
Từ đầu tới đuôi đều là khẩu khí không kiên nhẫn, hiếm khi thấy bộ dạng này của Tiểu Thiên, Tiểu Trình quan tâm hỏi: “… Giống như rất chán ghét đối phương…”
Tiểu Thiên mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-uan-nhuong-trung/1317604/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.