Ngày qua như thỏ chạy chim bay, người đi làm tiếp tục đi làm, mở quán tiếp tục mở quán, đi học tiếp tục đi học.
Chỉ có quán Đại Đồng, có chút không giống với lúc trước.
Tiết mục cậu chạy tôi truy đang lặng lẽ diễn ra, tuy rằng vẫn bất động thanh sắc, thợ săn ý đồ ngầm đặt bẫy, không cho dục vọng biểu lộ quá mức rõ ràng, thỏ con lại giả vờ không thèm để ý luôn ‘vô tình’ tìm được vật che đậy, tỷ như chạy tới cùng ông chủ nói chuyện phiếm, đi phục vụ khách, nếu không nhanh như chớp chạy ra ngoài mua tương gì gì đó.
Thợ săn rốt cục nhẫn hết nổi.
Hôm nay hết giờ, Tần Đại Bằng lại theo chân Tô Hiểu Dị tới quán Đại Đồng, thấy Tiểu Trình đang tươi cười giới thiệu Champagne cho một người phụ nữ trẻ tuổi, anh họ vừa lúc đi vắng, hắn lập tức đẩy Tô Hiểu Dị đến trước mặt khách, muốn đồng sự thay chân, sau đó nắm lấy tay Tiểu Trình kéo đến kho hàng phía sau.
“Thối, thối Đại Bằng, anh làm gì vậy? Tôi đang làm việc a!” Giãy dụa kháng cự, lại không có kết quả.
Vào trong kho, cũng không để ý Tô Hiểu Dị sẽ tra hỏi, Tần Đại Bằng khoá trái cửa, khiến nhà kho tối hù đưa tay lên hok nhìn thấy ngón, thật giống như mật thất, rất thích hợp để giết người.
Tiểu Trình có chút hoảng, trong bóng tối, bị cường tráng thân hình của Tần Đại Bằng đặt lên vách tường, mùi hương quen thuộc tràn đầy xoang mũi, thực sự kích thích bản năng đàn ông, Tiểu Trình dù không hiểu phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-uan-nhuong-trung/1317603/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.