Tiết trời tuy lạnh nhưng cả người Tống Minh Viễn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, y nhăn trán, từng hình ảnh đứt quãng liên tục xuất hiện trong giấc mơ khiến đầu ong ong như muốn nổ, tới khi cơ thể đã đạt tới một giới hạn nhất định liền giật mình, ngồi bật dậy trong vô thức.
Chiếc khăn ấm rơi từ trên trán xuống, đáp thẳng xuống chiếc giường lạnh lẽo. Tống Minh Viễn thở dốc, dùng hai tay ôm lấy đầu rồi ngơ ngác nhìn xung quanh: “Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cơ thể y như bị rút cạn hết sức lực, tới khi nhớ được đại khái mọi chuyện đôi môi liền run rẩy không ngừng: “Phải rồi, tai nạn xe. Mộc Vân… Mộc Vân đang ở đâu rồi?”
Tống Minh Viễn khó nhọc bước xuống giường nào ngờ đâu còn chưa bước được bước nào thì cơ thể to lớn đã bắt đầu lảo đảo, bước chân y loạng choạng, khung cảnh trước mắt cũng mờ hẳn rồi cứ thế tối dần đi.
“Ôi trời! Chàng đang định đi đâu vậy?”
Ngay lúc này một giọng nói quen thuộc lại vang lên, chưa đợi Tống Minh Viễn mất đi ý thức thì Châu Mộc Vân đã nhanh chóng chạy lại, ôm chặt lấy người y.
“Minh Viễn à, chàng không sao chứ?”
Châu Mộc Vân cau mày tỏ vẻ lo lắng, vừa nói xong thì Tống Minh Viễn đã khẽ ngẩng đầu lên, dùng hai tay sờ khắp mặt nàng như thể chỉ cần y chớp mắt một cái thôi là nàng sẽ biến mất. Nam nhân đối diện mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại khô khốc, không tài nào thốt lên được, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451125/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.