Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, thở dài một hơi rồi quay ngược lại hướng cũ: "Huynh nghĩ bây giờ chúng ta không nên vào đó đâu."
"Đệ cũng nghĩ vậy."
Mà những lời Châu Mộc Vân nói lúc nãy đều là sự thật, khi đó trông đám người kia thực sự rất đáng sợ. Bọn chúng nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, đã thế còn đồng loạt cởi hết đồ trên người ra, chờ cho một tên lại gần sát người mình Châu Mộc Vân mới dám dùng hết sức lực đá hắn một cái.
May mắn thay lúc đó thuốc mê cũng đang gần hết tác dụng nên nàng mới có thể khập khiễng đứng dậy, dùng toàn bộ sức lực để đánh trả bọn chúng. Nhưng do bị đập một cái vào đầu nên cũng có chút khó khăn, không những bị một tên túm tóc đập vào tường mà còn bị bọn chúng đá liên tiếp vào bụng và lưng, quăng như một bao gạo không hơn không kém.
Tới lúc gần bị bắt được Châu Mộc Vân mới nhớ tới chiếc trâm cài nhọn hoắt mà Tống Minh Viễn đưa mình lúc ban đầu để tự vệ, nhắm vào những huyệt đạo quan trọng trên người chúng mà đâm tới, thành công khiến bọn người đó mất đi cảm giác rồi lần nữa tấn công.
Nàng tung hết sức lực như trút hết uất hận của mình ra, nhằm vào những chỗ hiểm mà đánh liên tục nhưng tới khi hoàn hồn lại đã thấy mấy tên định cưỡng bức mình nằm rạp ra đất, trên tay lẫn người cũng dính đầy máu. Châu Mộc Vân thật sự không biết nếu lúc đó mình không phản ứng kịp thì chuyện gì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451072/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.