Mặt khác, Châu Mộc Vân lúc này vẫn ngồi thẫn thờ trên sàn, cả người nàng run rẩy, khuôn mặt thì trắng bệch không còn chút huyết sắc. Xiêm y màu đỏ của nàng cũng đã sớm bị nhuộm màu máu, không chỉ bị xé rách ở phần đùi mà ngay cả lưng cũng bị chém một đường.
Ngay khi cánh cửa bị đạp ra ánh trăng từ bên ngoài bất chợt rọi vào khiến Châu Mộc Vân theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, tới khi mở ra đã thấy ngay trước mặt mình có tới mấy chục người đang đứng nhìn. Nàng sững người, còn chưa kịp phản ứng thì một thân hình to lớn đã tiến lại, trực tiếp cởi lớp áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên.
“Nàng không sao chứ?”
Giọng nói thân thuộc trong phút chốc phả vào tai đã khiến lớp phòng ngự cuối cùng của Châu Mộc Vân sụp đổ hoàn toàn, nàng cắn chặt môi, run rẩy ôm chặt lấy người y rồi thút tha thút thít: “Bệ hạ… mấy người này… mấy người này…”
Châu Mộc Vân càng nói nước mắt lại càng rơi, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không nên lời, chỉ biết ôm chặt nam nhân đang bế mình để vơi đi sự sợ hãi. Tống Minh Viễn thấy người nàng run bần bật như vậy cũng đau lòng khôn xiết, nhẹ nhàng trấn an: “Ngoan, trẫm đưa nàng về, không sao nữa rồi…”
Y nói xong liền đi thẳng ra khỏi gian phòng tối tăm này, những người khác cũng biết đường mà tránh sang hai bên, lo lắng nhìn thân thể đẫm máu của nàng. Tống Minh Viễn vừa đi được vài bước thì Cao Lãng, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451071/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.