Vị đắng chát nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng khiến Châu Mộc Vân nhắm tịt mắt lại, khó khăn lắm mới nuốt được nó liền đẩy nam nhân trước mặt ra rồi ho khan liên tục: “Khụ khụ khụ! Bệ hạ… người…”
Tống Minh Viễn nhếch mép, đưa tay lên lau đi giọt thuốc còn vương lại bên khóe môi nàng rồi từ tốn lên tiếng: “Sao hả? Có thích không?”
“…”
Nàng phồng mồm trợn má, tuy rất muốn tức giận nhưng thấy nụ cười kia bỗng xiêu lòng, thôi thì coi như y dùng nam nhân kế thành công vậy, nàng sẽ miễn cưỡng bỏ qua một lần.
Châu Mộc Vân mỉm cười, đứng dậy rồi nháy mắt một cái: “Bệ hạ, người ngồi đây một lát nhé để thần thiếp tắm rửa cho sạch sẽ đã.”
Do khi nãy lăn từ trên sườn núi xuống nên bây giờ người nàng thật sự rất bẩn, cứ để thế mà đi ngủ không khéo sẽ mốc luôn quá, vả lại trên người vẫn còn một số vết thương cần xem qua nên nàng không thể ở đây mãi được.
“Có cần trẫm kêu cung nữ tới hầu hạ nàng tắm không hả?”
“Không cần đâu ạ, thần thiếp đã đỡ nhiều rồi.”
Châu Mộc Vân lắc đầu, nói xong liền chậm rãi đi vào trong, mãi hơn một khắc sau nàng mới mặc thường phục đi ra nhưng nét mặt nhợt nhạt vẫn khiến Tống Minh Viễn cảm thấy nghi hoặc.
Y đứng dậy rồi đi về phía nàng, lo lắng vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân đối diện: “Sao trông nàng xanh xao quá vậy?”
Châu Mộc Vân lắc đầu, cố tỏ ra bình tĩnh sau đó khó nhọc đi về phía giường: “Thần thiếp không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451053/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.