Sau khi Trác Viễn lái xe về đến nhà, gã không lập tức vào ngay, mà lại đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ở ven đường chậm chạp hút một điếu thuốc.
Gã cứ đứng trong tuyết như thế, rõ ràng là cảm thấy lạnh nhưng khi nhìn về phía ánh sáng toả ra từ căn biệt thự to lớn của nhà họ Trác lại cảm thấy rất có ý kháng cự.
Mãi đến tận khi hút xong đút điếu thuốc kia, Trác Viễn cũng không tìm được lý do nào kéo dài thêm nữa, lúc này mới chậm rãi đi về hướng cổng vòm.
Vừa vào trong phòng khách, đúng như dự đoán không thấy bóng dáng cha gã đâu cả, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của mẹ gã đang vùi đầu trên ghế sopha, mấy người giúp việc cũ trong nhà thận trọng đứng ở một bên cũng không dám đi qua nói lời khuyên nhủ.
Trác Viễn hít một hơi thật sâu, gã đi tới ôm lấy mẹ mình dỗ dành: "Mẹ, mẹ đừng khóc vội, chuyện không nhất định nghiêm trọng đến vậy đâu mà. Ba con đâu rồi?"
"Ông ấy đang ở phòng sách trên tầng với bác Cả." Mẹ Trác lấy khăn tay che mặt lại, nghẹn ngào nói: "Thật không sao hiểu nổi, sao tự nhiên lại rước lấy phiền phức thế này không biết, hơn mười năm trước phải đi tránh nạn còn chưa đủ thảm hay sao? Hức... Sao số tôi lại khổ thế này, việc làm ăn của cha con cứ đụng vào là có chuyện còn của con lâu như vậy rồi mà vẫn chưa kiếm được ra tiền, không dựa được vào ai cả mà! Nếu như không phải có bác Cả con giúp đỡ, nhà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chua-dut/1322520/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.