Không biết đã ngồi trong căn phòng đó bao lâu, ngoài cửa, từng nhóm rồi từng nhóm người cứ luôn phiên thay nhau tiến đến gõ cửa, đến cuối cùng, rốt cục cũng im lặng.
Cứ ngồi tựa vào tường như vậy, nước mắt tựa hồ đã cạn kiệt. Vẫn còn cảm giác muốn khóc, nhưng lại khóc không được, ngực bị đè ép, ép đến đau nhói...
Cứ như vậy, một ngày, hai ngày... Không biết mệt mỏi, không đói bụng, không cảm thấy lạnh, không khóc, không cười cũng không suy nghĩ gì, rốt cuộc chỉ là yên lặng ngồi mà thôi...
Dường như ta nghe thấy được thanh âm của bà nội, bầu trời tối đen, bà nội đang gọi ta, một tiếng lại một tiếng rất rõ ràng, "Minh nhi, về nhà đi, trời tối rồi..." Dường như lại nhìn thấy cảnh mỗi buổi tối ta trở về, bà nội luôn đứng đợi trên ban công vẫn đang lo lắng nhìn quanh, thật vất vả thấy được ta liền mừng rỡ xuống mở cửa...
Nhưng mà tất cả điều này đều biến mất, vĩnh viễn biến mất, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa...
"Minh nhi..." Mơ hồ nghe được có ai đó đang gọi ta, thân thể không có khí lực đứng lên, mà ta cũng không muốn di chuyển.
"Chu Minh! Ta là Đỗ Cẩn, ngươi mở cửa cho ta!"
Đúng là Cẩn, Cẩn đã đến đây, nhưng ta không muốn gặp nàng, ta là một kẻ vô tình vô nghĩa, một người vất vả từng ngày nuôi ta khôn lớn ngay cả lần gặp mặt cuối cùng ta cũng không ở bên cạnh, ta còn mặt mũi nào sống trên đời này đây.
Tựa đầu vào tường, nhắm hai mắt lại, hãy để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-nu-lao-su/1425067/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.