Chương trước
Chương sau
Ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt lại sắp bước vào năm học.

A Đạt và Mẫn đều rời đi rất sớm, cuối cùng bỏ lại mình ta như cặn chìm dưới đáy bình. Ở nhà rối tinh rối mù thu dọn đồ đạc, lần đầu tiên đi xa đúng là không kinh nghiệm, hiện tại mới phát hiện đồ cần mang theo cũng nhiều muốn chết, riêng văn thơ và từ điển thôi cũng chất đầy một rương.

Buổi tối, ngồi trên bệ cửa sổ uống trà, nghĩ tới việc rất nhanh lại phải rời khỏi nơi này, ngẫm lại sẽ cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ.

Âm nhạc trầm lắng, là một đĩa CD ta mua từ rất lâu rồi. Ta thích nghe một ít nhạc êm dịu vào ban đêm, trong một tối yên tĩnh lặng lẽ ngẩn người. 《The Scent Of Love》(1),một ca khúc thật du dương, ta rất thích, có thể hơn phân nửa lý do là bài này cũng như 《 Tự thủy niên hoa 》. Đó

là một câu chuyện xưa, cả đời chờ đợi và tư niệm, rất đẹp, rất đau đớn, nhưng có lẽ nó lại rất hợp với tình cảnh của trái tim ta..

Con người là một hợp thể mâu thuẫn, ban ngày làm ra quyết định, nhưng vào buổi tối lại có thể phủ định hoàn toàn, thậm chí có khi ta hoài nghi mình có phải là người bị phân liệt tâm thần hay không, vì cái gì mà tâm tình vào ban ngày và ban đêm lại có sự sai biệt lớn đến như thế.

Suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về tiền đồ và vận mệnh, nghĩ về cuộc sống và lý tưởng....khi còn bé, lên đại học là một lý tưởng, học cấp 3, thi hạng nhất là một lý tưởng. Mà bây giờ, đột nhiên cảm thấy mình rất phù hoa, đại học------tốt nghiệp đại học----tốt nghiệp đại học rồi thì sao? Kế hoạch của ta...

Trong lúc lơ đãng, hình ảnh chuỗi phật châu trên cổ tay lướt qua ánh mắt, màu sắc đã phai nhạt rất nhiều, kể từ khi đeo lên, ngoại trừ lúc tắm rửa ra ta cũng chưa tháo xuống quá. Chắc là vì ta còn quá trẻ, không cảm thấy được sự vội vã của dòng thời gian, chỉ biết trong một vài thời điểm ngoài ý muốn mà nhận ra, rất nhiều thứ, thì ra thời gian đã trôi qua thật lâu.

Trà đã được uống cạn, ta bắt đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc. Đem quyển nhật kí đã được viết kín chữ cất vào trong ngăn kéo, khóa lại, tựa như những kí ức kia đã trôi qua----cho dù có phủ đầy bụi, cũng sẽ không bao giờ mất đi.

Trước khi đi một ngày, cả ngày ta ngây ngốc ở nhà ông bà nội. Bà nội sinh bệnh, là bệnh cũ tái phát, ta ngồi trước giường nhìn bà nội truyền nước biển. Cha nói, "Hài tử, ngày mai phải lên máy bay rồi, ngủ sớm một chút đi." Cha nói xong xoay người đi, ta phát hiện mái tóc của cha đã bạc đi rất nhiều. Đây chính là dấu vết của năm tháng----vô tình trôi, nhưng con người ta vĩnh viễn không thể có cách nào có thể nắm giữ lấy.

Ta tựa hồ đã qua cái thời thiếu niên u mê, qua đi những thứ kia khinh cuồng, thời cấp 3 thường rất thích nói với bản thân-----nhân bất khinh cuồng uổng thiếu niên, khi thời niên thiếu đã qua đi,

cho dù có muốn như vậy mà khinh cuồng cùng tiêu sái cũng trở nên rất khó khăn, bởi vì có rất nhiều thứ phải để tâm, chú ý....

Ta phát cho Cẩn một tin nhắn:" Bà nội ngã bệnh, sáng mai phải bay, bất quá không có gì, đừng lo."

Rất nhanh Cẩn đã hồi đáp: "Thuận buồm xuôi gió!"

Đây chính là Cẩn, luôn thực sự hiểu rõ được ý nghĩ của ta, sẽ không cho ta bất kì áp lực và gánh nặng nào, nhưng mà có đôi lúc khiến ta cảm thấy như gần như xa, cho dù ta biết nàng cũng yêu ta, một thời gian dài, ở nơi nào đó sâu trong nội tâm cũng sẽ lo được lo mất, ta lại trở nên có chút không xác định...

Thời điểm nên đi sẽ phải đi, mười mấy tiếng sau, ta đã đến Tây An.

Lúc phi cơ đáp xuống, tựa hồ tất cả cảm tính cũng từ từ biến mất. Thân tình, hữu tình, tình yêu đều ở nơi xa xôi ấy, giờ đây chỉ có mình ta ở một thành phố xa lạ này.

Cho nên, ta phải hoàn thành tốt những việc ta nên làm.

Khai giảng, đăng kí, những chuyện ở trường học ngược lại đã xử lý ổn thỏa. Chuẩn bị khai giảng, nhưng "khai" trong một thời gian chớp nhoáng đã OK xong việc, con người ta cả đời đều đang dùng một lượng lớn thời gian để chuẩn bị nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được một cái kết quả thoạt nhìn lại rất đơn giản.

Học kỳ này trở nên bận rộn, không như hồi năm nhất nhàn nhã như thế, có rất nhiều chuyện phải làm, có rất nhiều kì thi cần phải chuẩn bị trước cho tốt.

Trước khi chính thức nhập học, ta gặp lại Amy.

Chuyện tình cảm là chuyện khiến ta đau đầu nhất, Amy mừng rỡ mang đến đặc sản quê nhà, bảo cho ta biết nàng có thể gặp lại ta thật là tốt.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, thậm chí ta thật hy vọng trong lòng Amy ta chỉ là một bằng hữu bình thường, hết thảy đều là hiểu lầm, ta hiểu lầm, A Đạt hiểu lầm, kỳ thật sự tình vốn chẳng có gì xảy ra cả.

Một câu của Amy đã dập nát hy vọng nhỏ nhoi đó của ta.

"R, mấy ngày nghỉ này, ta rất nhớ ngươi!"

"Phải không? Không gặp nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, bạn bè với nhau, đương nhiên sẽ nhớ!" Ta cố tình nhấn mạnh ở từ"bạn bè".

"Nhưng mà, rất kỳ quái, ta chỉ nhớ ngươi!"

Đột nhiên rất bội phục dũng khí của Amy, cho dù là lần đầu ta cũng không dám thú tội như vậy, phỏng chừng ta mà vội vàng và đột nhiên như thế, chắc chắn đem Cẩn hù chết ...

Vào lúc một cái cô gái ở trước mặt ta nói nàng nhớ ta, ta vẫn đang nghĩ về tình huống mình đã từng dùng để thú tội với người khác.

Đây chính là yêu đi, không có đạo lý, ích kỷ, còn có một chút tàn nhẫn.

"R, ngươi hiểu được ý của ta sao?" Amy nhìn ta.

"Amy, cám ơn ngươi đã giúp ta nạp phí điện thoại, lát nữa ta sẽ kiểm tra lại rồi trả cho ngươi sau." Ta nhìn góc bàn lạnh lùng nói.

Amy vẫn còn nhìn ta, ta không nói lời nào. Ta nghĩ, nếu nàng thật sự nói ra mấy cái lời thoại trức tiếp thì ta đây cũng chỉ có thể vác mông chạy lấy người .

"R, ngươi có biết không? Ngươi thực sự rất tàn khốc!"

"Vậy sao? Còn chưa có ai nói ta như vậy, nói về ta....Phần lớn bảo rằng ta tương đối ngoan cố."

"Ngươi là les sao?"

"Đúng vậy!"

Hiển nhiên là Amy đối với câu trả lời của ta có chút phản ứng không kịp, câu trả lời của ta là khẳng định mà không phải là một câu "Ngươi đoán đây?"

Ta chưa bao giờ lấy tình cảm ra làm trò đùa, ta đối với tình cảm của người khác, người khác đối với cảm tình của ta, ta đều muốn nghiêm túc đối đãi và đáp trả.

"Ngươi... Ngươi có người thích rồi sao?"

"Có!"

"Ngươi thực sự yêu nàng sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy có thể yêu người khác được không?"

"Sẽ không!"

"Kia nếu có người sẽ chờ ngươi thì sao?"

Lời Amy bức ta có chút nóng nảy, không phải không thừa nhận, ta không phải là người có tính khí tốt, ta dễ dàng nổi giận.

"Amy, ngươi không cần hỏi nữa, ngươi hãy nghe ta nói!"

Uống ngay một hớp Coca trong tay, trong lúc nhất thời không biết từ đâu bắt đầu, nhưng mà phải nói thôi, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không....hậu hoạn vô cùng.

"Lúc học lớp mười, ta thích một người, ta thực sự rất thích rất thích nàng. Khi đó, mỗi ngày chỉ cần thấy nàng, dù là một cái cũng khiến ta rất vui vẻ, ta muốn làm cho nàng chú ý tới ta mà bắt đầu cố gắng học tập, nơi nơi tranh cường háo thắng, mệt chết đi, người khác cũng đều gọi ta là

‗Chu Tài Tài', nhưng ngươi không biết, vì cái tên này ta đã từng một tuần ngủ không đến 20 tiếng. " Dường như cánh cửa trí nhớ lại được mở ra, kí ức tràn về.

"Sau đó, chúng ta tách ra, không ở chung một lớp nữa, ta bắt đầu điên cuồng muốn nàng, có thể, trong lúc ta bất tri bất giác, cái tình cảm thích trước kia biến thành một loại yêu, yêu đến phát điên, tất cả tiềm năng đều bạo phát, cuối cùng để lại là một vết thương bi thống. Khi đó ta mới biết được, yêu rất đau, ta muốn hãy để ta một mình chịu đựng loại đau đớn này, nhưng mà ta làm không được, trong nhà bức bách, ta thậm chí đi đến tuyệt lộ. Cuối cùng, nàng thức tỉnh ta, nàng chỉ nói một câu, đó chính là nàng sẽ chờ ta. Có lẽ cái chờ đợi lúc ấy không phải là yêu, có thể phần lớn là trách nhiệm, nhưng mà ta vào cái thời điểm ấy chỉ cần biết trong lòng nàng cũng có ta, như vậy là đủ rồi!"

"Cấp 3 qua đi, càng thêm nhiều tiếp xúc và hiểu biết, ta biết, nàng có thích ta. Nhưng mà ta phân không rõ giới hạn của chữ thích và yêu trong lòng nàng. Thẳng cho đến lần này trở về, ta đã có thể khẳng định chính xác, nàng yêu ta! Ngươi nói, tại cái dạng thời điểm này, ta sẽ thích những người khác được sao?"

Amy nhìn ta, không nói lời nào. Nhìn ra được, nàng thực sự thất vọng, nàng không phải là một người có thể che dấu cảm xúc của bản thân, cho nên ta không muốn thương tổn nàng, đơn giản vì nàng là một người rất đơn thuần.

"Amy, ngươi là bạn học của ta, có thể là sau khi tiếp xúc nhiều hơn chúng ta có thể trở thành bằng hữu, nhưng mà....ngươi biết ta là một người có tính khí rất xấu, ta sẽ thiết định một ít giới hạn cho một số người người bên cạnh ta, có thể ngay cả bằng hữu cũng không thể làm, vậy cũng chỉ có thể làm người xa lạ, ngươi....không muốn chúng ta biến thành người xa lạ đi?!"

Amy đương nhiên sẽ minh bạch ý tứ của ta, chẳng qua là cúi đầu không lên tiếng.

"Không có chuyện khác thì ta đi trước, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, được không?"

"R, ta muốn hỏi ngươi, nếu có một ngày, nàng không thương ngươi, ngươi làm sao bây giờ?" Ngay tại thời điểm ta xoay người đi, Amy đột nhiên hỏi ta.

"Đến lúc đó rồi nói sau, ta cũng không biết! Ta hiện tại không có tinh lực đi suy nghĩ này đó, tràn ngập đầu ta cũng đều là ba chữ‗Nàng, yêu, ta!"

Nói xong, ta phóng lên xe rời khỏi.

Ba chữ cuối cùng khiến mình bị kích thích trở nên hưng phấn, vốn là đi cự tuyệt người khác bây giờ lại thành khích lệ và an ủi bản thân.

囧 ... Phục thật...Ta thật đúng là một người không bình thường. Về đến nhà, chỉ chốc lát di động vang lên, là Amy, một tin nhắn:

"R, cám ơn ngươi!"

Còn chưa nghĩ ra phải nhắn lại cái gì, di động lại chấn một cái.

"R, chúng ta vẫn là bằng hữu!"

Lời này khiến ta có cảm giác như trút được gánh nặng, rốt cục xem như là giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ.

"Ân, bằng hữu!"

Còn chưa kịp gửi đi, một tin nữa lại tới, choáng váng, đại tỷ a, ngươi đang cố tình tiêu tiền a?

"R, chúc ngươi hạnh phúc!"

Đợi một hồi, xác định Amy không có nhắn trở lại mới chậm rãi hồi phục tâm tình một chút.

Đặt di động qua một bên, nhìn căn phòng ngổn ngang, lúc này mới thực sự là bận rộn nha... Mẹ vẫn không liên lạc với ta, không biết cái gọi là kế hoạch đột kích ngoại ngữ đến tột cùng là

dùng phương pháp nào để học tập, có chúc hoang mang... Có thể là mẹ không liên lạc ta cũng có lý do riêng, có thể việc xử lý hồ sơ không được tốt hoặc có chuyện gì đó trọng yếu khiến nàng phải trì hoãn, lười đoán, tóm lại cứ lo chuyện của mình cho tốt cái đã, lo trước thì khỏi hoạ...

Trường học vừa khai giảng đã muốn phải làm rất nhiều hoạt động, dường như là muốn chúng ta phải phát triển một cách toàn diện "đức tính, trí tuệ, sức khỏe, thẩm mỹ". Kỳ thật số người tham gia chỉ le que vài móng, cuối cùng là cứng rắn dùng biện pháp mạnh. Số lượng người tham gia chỉ đạt vừa đủ chỉ tiêu, khán giả cũng vừa đủ số, thật không hiểu cái trò lên sân khấu diễn hài này là cho ai nhìn..

Có thể trốn sẽ trốn...

Đồ đệ cũng rất nghe lời, mỗi ngày về nhà vào buổi tối đều nhận được một hộp thư của tiểu tử gửi tới báo cáo tiến độ của quá trình học tập, từ lúc bắt đầu đến nửa tháng sau, mỗi ngày học hai bài, đồ đệ tựa hồ càng ngày càng thành thục. Bất quá tiểu tử này ngược lại có chút nóng nảy, cứ luôn mồm hỏi ta có thể bắt đầu giai đoạn thứ hai hay không, con người vốn là như vậy, chỉ cần thấy một chút hy vọng hoặc đạt được một chút thành công liền lập tức trở nên tin tưởng gấp trăm lần, không phải là chuyện xấu. Mọi việc có thể kiên trì mà làm ấy chính là đã thành công một nửa.

Lời này hình như là Cẩn đã dạy cho chúng ta vào tiết học đầu tiên vào năm lớp mười, lúc ấy nàng muốn khích lệ chúng ta mỗi sáng sớm hoặc mỗi tối học một bài thơ hoặc một bài văn, sẽ có lợi cho việc viết văn cũng như rất hữu ích trong cuộc sống.

Lời Cẩn nói ta không bao giờ quên, mặc kệ là trong tiết học hay ngoài tiết học. Yêu cầu của Cẩn, có lẽ người khác sẽ không hoàn toàn để tâm, nhưng ta sẽ, chỉ vì....ta chính là Chu Minh không thể phục chế của Cẩn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.