Chưa ăn cơm nhưng cũng không thể quay lại nhà bà nội ăn được, phỏng chừng sẽ bị cha cười cho thúi mũi, suy nghĩ một chút, hay là tìm đại một chỗ giải quyết cái bao tử là được.
Cả một buổi chiều nhấp nhổm không yên, nhớ tới thanh âm khàn khàn của Cẩn mà cứ như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Còn chưa tới giờ tan học ta đã vội vã chạy đến cổng trường.
Tuyết vẫn còn rơi, thời tiết quỷ quái chết tiệt này, bộ trời trong một chút xíu sẽ có người chết sao?
Đến sớm hơn một tiếng đồng hồ, tính toán một chút, đoán chừng cho dù giờ này không đứng ở đây mà ngồi ở nhà ta cũng sẽ cảm thấy bứt rứt trong người.
Mới vừa đứng được một hồi, tấm áo khoác lông thật dày đã nhiễm lạnh, lại tiếp tục đứng một hồi, chân như muốn hóa đá. Lúc này ta mới nghĩ tới việc hồi nãy không đi giày mềm quả nhiên là sai lầm.
Ai, nếu không đông chết sẽ tiếp tục chờ.
Rốt cục ta cũng chờ được đến lúc đó, từ xa đã nhìn ra được nàng không thoải mái, bình thường đi đường nàng lúc nào cũng vội vã, mà hiện tại lại bước đi chậm cứ như.....không thể nói được, nói ra sẽ bị đánh.
Không có bước tới đón nàng, ở cổng trường quá nhiều người, đợi ở nơi này là tốt nhất.
"Ở trong sân trường đã có thể nhìn thấy ngươi!" Cẩn cười đi tới.
"Đứng đây bao lâu rồi?"
"Một lát!"
"Một lát?" Cẩn rõ ràng là không tin, cao thấp đem ta đánh giá một chút, lắc lắc đầu. Giờ mới phát hiện, bất tri bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-nu-lao-su/1425053/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.