Hát thì hát, dù sao cũng sẽ không có người nào chết.
Đột nhiên trở nên an tĩnh, nhìn nơi biển rộng xa xăm một chút, lại nhìn chung quanh, tất cả mọi người đang nhìn ta.
Bên cạnh, Cẩn vẫn như cũ nhìn chằm chằm thức ăn trong tay, không nhìn ta, ta lại nhìn ra được, nàng đang đợi ta mở miệng.
"Dường như ta và thế giới không giống nhau Vậy hãy để cho ta khác biệt
Kiên trì đối với ta mà nói chính là lấy cương khắc cương Nếu như ta đánh mất bản thân
Nếu như lừa dối bản thân Cho dù ngươi không tha thứ
Ta cũng không thể tha thứ cho chính mình Nguyện vọng tốt đẹp nhất cũng là điên cuồng nhất Ta chính là vị thần trong thế giới của ta."
Đây là ca khúc mà ta vẫn luôn rất thích, Ngũ Nguyệt Thiên, rất thích sự chấp nhất và cương quyết trong nội dung, người nào không từng là thiếu niên, lúc còn trẻ, sẽ phải quật cường theo đuổi tình yêu của mình, ta không muốn, cũng không tình nguyện cho tới lúc tóc trắng tang thương lại đuổi theo nhưng đã hối không kịp rồi.
Ta nhắm hai mắt lại.
"Cuối cùng ta và ta cùng quật cường Nắm chặt hai tay tuyệt đối không thả
Nơi đến có phải là thiên đường hay không Cho dù thất vọng nhưng không thể tuyệt vọng Ta cùng ta kiêu ngạo quật cường
Ta ở trong gió lớn tiếng hát Lần này vì mình mà điên cuồng
Liền lần này ta cùng ta quật cường"
Hát xong, lại bắt đầu ầm ĩ, ta dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua A Đạt, ta sống chết buộc A Đạt hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-nu-lao-su/1425041/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.