Lãnh Diệu Liên ngồi dựa vào trên một cây đại thụ cao ngất trời, gió nhẹ phẩy qua khuôn mặt tuấn lãng của hắn, khuôn mặt thon gầy càng tái nhợt, trong suốt ít tồn tại cho thế giới này.
Trong tay hắn nắm một viên Hồng Liên tử, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ.
. . . Nàng đã mang thai sao?
. . . Cuối cùng, một tia hy vọng sau cùng của hắn cũng đã mất rồi…
. . . Nàng sớm đã không phải là nàng ấy, chính mình làm sao lại khổ sở mà còn dây dưa? Nhưng vì sao, chính mình vẫn đau nhức đến như vậy, đau đến không thể thở nổi?
Bàn tay nhẹ nhàng dùng chút sức, viên hồng liên tử liền hóa thành bột phấn, phiêu tán trong không khí.
Tựa như trái tim chính mình tan nát ẩn ẩn đau đớn.
Nam tử tinh trí kia, lúc này giống như chỉ còn lại có thể xác lạnh như băng.
“Tiểu Liên, cho dù nha đầu kia từ bỏ ngươi, nhưng là tình yêu ta đối với ngươi cũng là vĩnh viễn không thay đổi ! Cho nên, thời điểm ngươi cô tịch khó khăn, nhất định phải nhớ rõ có ta ở đây cạnh ngươi đừng khổ sở, vòng tay của ta là vĩnh viễn vì ngươi mà rộng mở !! Đến, để ta hâm nóng thân thể, sưởi ấm cho trái tim bị thương của ngươi!”
Một tiếng huyên náo của ruồi bọ bay tới, thuận tiện còn mở ra đôi cánh ruồi bọ của hắn ra, làm ra vẻ muốn bổ nhào tới.
“Tránh ra.” Lãnh Diệu Liên lạnh lùng nói, nhánh cây trong tay “vừa vặn” để ở ngay yết hầu của Cửu Linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670721/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.