Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Vanh Vương vốn tưởng lúc trở về phủ có thể lấy lại uy phong của Vương gia nhưng sự thật cho thấy ông đã nghĩ đơn giản quá rồi. Thời kỳ còn hưng thịnh phủ đệ có hơn ngàn người mà nay người không phòng trống. Không biết đám oanh oanh yến yến và bọn nô bộc đắc lực trước kia đang ở đâu, giờ đây trong phủ chỉ có lẻ tẻ mấy người tôi tớ mang theo từ thành Chá về.
Mà người còn ở bên cạnh ông cũng thay đổi, Vương phi, Thế tử, và đặc biệt là nữ nhi còn chưa xuất giá của ông đều hướng về cái tên Tiết độ sứ chết tiệt kia.
Tháng tháng năm năm người khác rồi [1], vậy mà còn chưa tới một năm, người đã đổi thay.
[1] Đây là câu thơ trích trong bài "Đại bi bạch đầu ông" (Bạch đầu ông vịnh) của tác giả Lưu Hy Di, Sơ Đường:
Phiên âm: Niên niên tuế tuế hoa tương tự,
tuế tuế niên niên nhân bất đồng
Dịch thơ: Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi,
tháng tháng năm năm người khác rồi
(Nguồn: facebook Khoảng Lặng)
Người và vật đều dễ dàng thay đổi, chỉ có tiền tài là mãi ở bên ta mà thôi.
Vương phi vừa không vui rời đi, lúc này chỉ còn một mình Vanh Vương, ông đi vào trong hoa viên, tìm kiếm chỗ mình đã chôn của cải.
Trước khi chạy trốn ông đã chia vàng bạc và những vật phẩm đáng giá ra, chôn vào mấy nơi trong phủ.
Ông nhìn bốn bề vắng lặng, lặng lẽ đến trước hòn non bộ. Ông nhớ đây chính là một trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-the/1765142/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.