Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tục ngữ nói "ổ vàng ổ bạc chẳng bằng ổ chó của mình", nhưng phủ Vanh Vương vốn là ổ vàng nên ở đâu trong thiên hạ cũng chẳng bằng.
Tuy lúc trước đã bị tướng lĩnh phản quân chiếm đóng, trước khi trốn đi còn vơ vét cướp sạch một lần nhưng sau hơn tháng Thẩm Tranh vừa nghỉ ngơi vừa hồi phục thì đã có thể ở bình thường.
Mọi người vào phủ đệ, định từ từ quan sát khắp một vòng xem chỗ nào bị phá hỏng, chỗ nào vẫn còn dùng tốt nhưng cuối cùng vì trời quá lạnh nên không thể nhìn hết mà tất cả đều trốn vào trong phòng.
Thẩm Tranh vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, tâm tư đều đặt lên người Mộ Thiền nhưng vừa vào phòng, nàng đã đi thay y phục nên hắn đành phải ngồi không với nhạc phụ.
Hắn lập công lớn, Vanh Vương nhìn hắn rất không thuận mắt nhưng cũng không dám chế nhạo trực tiếp như ở Chá Châu nữa: "Ngươi thu phục được kinh thành, thật sự là... thật sự là... kể công hơi nhiều nhưng đáng được ghi vào sách sử."
"Đó là bổn phận của thần."
Vanh Vương cam chịu số phận thở dài: "Dường như không gả Mộ Thiền cho ngươi thì không được rồi."
Thẩm Tranh lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tiểu tế tạ ơn nhạc phụ đại nhân!"
"Sao vậy, có chuyện thì mà lại tạ ơn nhạc phụ đại nhân?" Vương phi từ ngoài cửa bước vào, nghe thấy lời của Thẩm Tranh thì cười hỏi.
Thẩm Tranh vội vàng nói cho Vương phi nghe: "Cũng tạ cả nhạc mẫu đại nhân nữa, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-the/159647/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.