Hạ Uyển Nhi thấy đầu nặng trĩu, cố mở hai mắt. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một chùm đèn lưu ly tinh sảo. Cô đang ở đâu không phải cô đã chết sao, hôm đó rõ ràng cô nhảy xuống từ trên sân thượng khách sạn nơi đó rất cao. Hạ Uyển Nhi còn đang mơ hồ thì cửa phòng ngủ mở ra một người đàn ông với khuôn mặt điên đảo chúng sinh bước vào. Cô ngơ ngác nhìn người nọ đến ngây người. Đường Vũ Hạo thấy cô nhìn mình chằm chằm như vậy thì buồn cười, sao cô lại đáng yêu thế chứ.
- Em tỉnh rồi sao? Đói không muốn ăn gì tôi sẽ sai người chuẩn bị?
Đường Vũ Hạo ân cần đến cạnh cô hỏi han.
Hắn bước đến giường định chạm vào cô thì Hạ Uyển Nhi chợt co người lại vào một góc né tránh. Từng mảng kí ức khủng khiếp không ngừng hiện lên trong tâm trí cô. Từng chút từng chút một, có bi thương thống khổ cùng tuyệt vọng tất cả ăn sâu trong tâm trí cô.
- Không! Đừng tới đây! Đừng đụng vào tôi, cầu xin các người tha cho tôi.
Hạ Uyển Nhi chợt hét lên, ánh mắt mông lung đầy nước mắt cùng lo sợ như con nai con chịu đau đớn, cô co rút vào trong chăn đầy sợ hãi và đề phòng.
Hành động này của Hạ Uyển Nhi cũng khiến Đường Vũ Hạo sững lại vài giây. Cô bị sao vậy? Sao lại đề phòng hắn? Cô sợ hắn sao?
- Uyển Nhi, đừng sợ! Tôi không làm hại em.
Đường Vũ Hạo nhẹ giọng dỗ dành.
- Không! Không, các người đều là người xấu! Làm ơn thả tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-dua-em-ve-voi-gio/1152015/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.