Sau một đêm cực hình, hôm sau tỉnh lại Hạ Uyển Nhi thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối om chỉ hở một khe sáng nhỏ từ cửa sổ trên cao. Từ sau hôm đó cô bị nhốt ở đây, không biết đã qua bao lâu, chỉ ngày ba bữa cơm được người đưa đến đầy đủ còn lại không có gì cả. Cô đã bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt lại rồi bị đánh một trận và bị xích vào chân giường. Đêm đến phải tận mắt chứng kiến người mình từng yêu sâu đậm ân ái bên người con gái khác. Từng ngày trôi đi cùng bóng tối tràn ngập trong bi thống khiến Hạ Uyển Nhi từ người con gái trong sáng, tươi đẹp thanh thuần biến thành người tịch mịch ngày không nói nửa câu chỉ biết rơi nước mắt trong tuyệt vọng. Da cô xanh xao, người không còn sức sống đôi mắt vô hồn, mình đầy thương tích, đôi chân trắng nõn không tì vết nay mảng xanh mảng tím, cổ chân tróc da mảng lớn do bị xích sắt xô cọ máu thịt lẫn lộn nhìn ghê sợ. Nhưng nỗi đau thể xác đâu khắc khoải bàng nỗi đau tâm hồn. Từng hình ảnh, từng sự việc diễn ra cứ từng giây từng phút ăn mòn tâm hồn cô qua từng ngày khiến tâm hồn Hạ Uyển Nhi cũng theo đó mà úa tàn tựa đóa tường vi héo úa lụi tàn trong giông bão…
Từ cơn ác mộng tỉnh lại, Hạ Uyển Nhi mở mắt nhìn xung quanh vẫn là một mảng đen ám u, vậy không phải mơ tất cả đều là sự thật. Co người vào góc phòng cô ôm hai chân mắt nhìn hướng khe sáng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-dua-em-ve-voi-gio/1152012/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.