Hạ Uyển Nhi cảm thấy đầu nặng trĩu đau như búa bổ, bên cạnh còn nghe thấy tiếng ồn ào. Là ai đang nói chuyện, cô đang ở đâu. Cố mở mắt ra, Hạ Uyển Nhi phát hiện trước mắt là một không gian xa lạ. Cách chỗ cô không xa còn có một người phụ nữ đang nói chuyện cùng mấy người đàn ông. Nghe thấy động tĩnh mấy người đó liền nhìn lại phía này. Thấy Hạ Uyển Nhi đã tỉnh người phụ nữ đó bước lại gần, cất giọng lanh lảnh sắc sảo: - Ngô! Đã tỉnh rồi sao? Mấy người mau qua đấy đem cô sửa sang lại cho rồi đem đến chỗ Lãnh tổng! Mau lên! Lãnh tổng? Không lẽ là Lãnh Thanh Phong sao? Hạ Uyển Nhi còn chưa kịp định thần đã bị kéo đi xềnh xệch. Cô sợ hãi rụt người lại phản kháng bọn người trước mặt. - Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? - Là ai rất nhanh cô sẽ biết thôi! Hạ Uyển Nhi sợ hãi muốn vùng vẫy chạy trốn nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị hai tên đàn ông mạnh mẽ bắt lại áp chế dưới đất. - Chát! Còn muốn trốn sao? Người phụ nữ đó tiến lên vung một bạt tay vào mặt Hạ Uyển Nhi. Hạ Uyển Nhi đột nhiên bị đánh đến đầu óc choáng váng như muốn ngất. Sau khi đánh xong bà ta liền quát lên với mấy người đàn ông phía sau: - Còn không mau đưa cô ta đi! Hạ Uyển Nhi mơ màng bị họ đưa đi, sau một hồi bị bọn họ hành, Hạ Uyển Nhi nhìn lại chính mình mà sợ ngây người.. Sau đó họ đưa cô tới một căn phòng xa hoa. Cửa vừa Hạ Uyển Nhi đã bị đẩy mạnh vào, vì đứng không vững mà bị ngã nhào xuống đất theo đó là một tràng cười đầy chế giễu. Cô ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt quen thuộc kia. Gương mặt mà cô ngày đêm nhớ thương, từng đường nét từng cử chỉ đều đều ghi tạc trong tâm trí không bao giờ phai nhòa. Lãnh Thanh Phong ngồi vắt chân trên ghế sofa giữa phòng đầy cao cao tại thượng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ. Hắn trên cao nhìn xuống đầy giễu cợt rồi cất giọng: - La Uyển, bà làm rất tốt, giờ mang cô ta đi đi. Sau khi xong việc tôi sẽ không thất hứa. Nghe vậy, người phụ nữ tên La Uyển kia liền mỉm cười đầy hưng phấn, bà ta tiến lên nịnh nọt Lãnh Thanh Phong: - Được được Lãnh thiếu tôi sẽ không làm ngài thất vọng, ngài cứ yên tâm! Bà ta quay lại nói với mấy kẻ phía sau: - Người đâu mang cô ta đi. Hạ Uyển Nhi đang ngây ngốc dưới sàn nhà thì bị người kéo đi liền hoảng hốt cầu cứu về phía Lãnh Thanh Phong: - Lãnh Phong… Lãnh Phong... Cổ họng cô khô khốc giọng nói khàn khàn đứt quãng. - Câm miệng! Ai cho cô gọi tên tôi, thứ đàn bà dơ bẩn như cô không đủ tư cách gọi cái tên này nghe rõ chưa! Hạ Uyển Nhi còn chưa nói xong đã bị một tiếng quát của Lãnh Thanh Phong làm cho sợ ngây người quên cả phản ứng. Lãnh Thanh Phong vừa nói vừa bóp chặt cổ Hạ Uyển Nhi làm cô không thở nổi. Ánh mắt hắn đầy ác liệt như muốn đâm nát cô. - Còn không lôi cô ta đi! Nhớ phải chăm sóc cô ta thật kĩ, nếu không bà tự biết hậu quả! Nói rồi hắn ta lấy giấy trên bàn lau chùi bàn tay vừa bóp cổ Hạ Uyển Như sau đó vứt vào thùng rác ngay trước mắt cô. - Chỉ chạm vào cô tôi cũng thấy bẩn tay rồi! Hạ Uyển Nhi ngây ngốc. Sao lại vậy? Cô bàng hoàng không thể nào tin vào mắt mình. Người trước mắt này chính là người đã từng ôn nhu, dịu dàng và luôn ân cần bên cô sao? Người đã từng nói yêu cô, đã từng ôm cô giờ này đang mắng chửi cô đê tiện, không đủ tư cách, chạm vào là cảm thấy dơ bẩn sao? Một loạt hình ảnh về bữa tiệc sinh nhật của Lãnh Thanh Phong hiện lên trong đầu Hạ Uyển Nhi như một thước phim. Từng cái, từng cái như những vết thương chí mạng xâu xé tâm hồn cô. Tại sao lại như vậy? Cô đã làm sai cái gì mà Lãnh Thanh Phong đối xử với cô như vậy? Tại sao? Lãnh Thanh Phong trước kia đâu rồi, sao có thể chỉ mới một tháng không gặp hắn đã biến thành con người khác mất rồi. Sau khi Hạ Uyển Nhi rời khỏi chỗ Lãnh Thanh Phong thì bị bọn người La Uyển đưa đến Sắc Dạ quán bar nổi tiếng là nơi ăn chơi xa xỉ của con cái nhà giàu. Bên trong thể loại người nào cũng có. Âm nhạc ầm ĩ vang lên, ánh sáng đủ màu nhấp nháy, các nơi trang trí xa hoa.. Bỗng nhiên nhạc dừng lại, tất cả mọi người trong quán bar đều tập trung ánh mắt lên sân khấu. Một người phụ nữ dáng người quyến rũ bước lên, giọng nói đầy yêu mị vang lên: - Xin chào tất cả mọi người! Hôm nay có một món quà đặc biệt mà Lãnh thiếu muốn Sắc Dạ chúng tôi tặng cho mọi người! Lãnh thiếu nói mọi người hãy cứ tận hưởng niềm vui này! Nào mang lên đi! Lời vừa dứt, phía sân khấu mở ra, chỉ thấy một người con gái đẹp như thiên thần bước giá. Gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ, đôi mắt to tròn mọng nước lấp lánh như ánh sao đêm ẩn dưới hàng lông mi dài thanh lệ do sự trao chuốt bên ngoài mà trở nên câu hồn đoạt phách, hai gò má phấn nộm điểm nhẹ chút phấn hồng như cánh anh đào rung rinh trong gió, đôi môi non mềm được phủ một lớp son môi đỏ mọng vừa tà mị vừa trong sáng tươi mới. Mái tóc đen bồng bềnh được uốn thành từng lọn buông xõa tùy ý sau lưng. Thân hình mảnh mai khoác lên bộ váy đỏ ngắn cúp ngực bó sát bao trọn cặp mông tròn trịa, để lộ cặp chân thon dài thẳng tắp trắng nõn mịn mà, vòng eo thon nhỏ tựa như chạm vào sẽ gãy, vòng một đẫy đà đầy mị hoặc. Chân không mang giày để lộ bàn chân nhỏ nhắn trắng trắng mờ ảo dưới ánh đèn. Hạ Uyển Nhi vừa bước ra đã khiến tất cả mọi người trong Sắc dạ phải hít một ngụm khí lạnh. Có kẻ nhịn không được mà bật thốt chửi thề: - Thật con mẹ nó mà! Tại sao có thể có người xinh đẹp như vậy chứ? Một tiếng cất lên khiến tất cả mọi người hoàn hồn. Thật là bảo vật mà! Quá xinh đẹp rồi... Cả Sắc Dạ bỗng trở nên ồn ào cuồng nhiệt chưa từng thấy. Trên sân khấu Hạ Uyển Nhi do bị bỏ thuốc không ngừng nhảy múa uyển chuyển càng khiến cả quán bar bùng nổ hưng phấn... Sắc Dạ bùng nổ thì ở một nơi khác, trong căn phòng xa hoa Lãnh Thanh Phong đang ưu nhã uống rượu, trong ngực hắn đang ôm Hàn Tư Cầm ngủ yên ổn. Hắn nhìn màn hình máy tính trước mắt nở nụ cười tà ác đầy hài lòng: - Thứ thuốc kia có vẻ công dụng rất tốt. Đạt được kết quả như mong muốn hắn tắt máy tính đi, nhìn người con gái trong lòng đầy ôn nhu khác hẳn vẻ mặt vừa rồi… Còn Hạ Uyển Nhi sau khi bị hành hạ ở Sắc Dạ liền bị đưa đi đến một nơi còn khủng khiếp hơn nhiều so với Sắc Dạ. Nhìn Hạ Uyển Nhi vẫn đang mê man do chưa hết tác dụng của thuốc, người phụ nữ tên La Uyển liền chẹp miệng đầy chán ghét: - Chậc chậc thật là... Mau tiêm thuốc giải rồi đưa cô ta đi thay quần áo đi! Vẫn còn trò hay phía sau. Sau khi Hạ Uyển Nhi tỉnh táo lại thì liền sợ đến ngây người. Cô thật sự không biết phải làm sao để thoát khỏi tay những người này. Cô chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm làm sao có thể so sánh với hai gã đàn ông cao to lực lưỡng. Sự thật ngay trước mắt này khiến Hạ Uyển Nhi rơi vào tuyệt vọng… Hạ Uyển Nhi bị đưa từ Sắc Dạ tới một khách sạn gần đó. Cửa phòng vừa mở ra, xộc thẳng vào mũi Hạ Uyển Nhi là một mùi khủng khiếp khiến cô buồn nôn. Hạ Uyển Nhi ngẩng đầu lên đập vào mắt cô là một cảnh tượng thật đáng sợ. Trong căn phòng đó, có mười gã đàn ông cùng một đám phụ nữ tất cả đều xích lõa làm những trò đồi bại đầy dâm uế. Thật là khủng khiếp, trên đời này còn có thứ chuyện đáng ghê tởm như vậy sao? - Mọi người, xin hãy ưu ái cho cô gái này một chút! La Uyển cười đầy duyên dáng sau đó quay lưng đi ra ngoài đóng cửa lại. Những tên đàn ông thô bỉ trong phòng nhìn thấy Hạ Uyển Nhi thì hai mắt liền sáng lên. Một gã trong đó chợt nhào tới kéo tay cô, cất giọng dâm đãng nói: - Nào cô em, lại đây chơi cùng tụi này. Sẽ rất vui đó! Vừa nói gã vừa muốn lột quần áo trên người Hạ Uyển Nhi. Hạ Uyển Nhi ở trong tình cảnh này chỉ có một thân một mình phải đối mặt với một đám người vừa sợ hãi vừa hoảng loạn. Thấy tay gã đàn ông đó lại gần Hạ Uyển Nhi liền cắn vào tay gã. Một tiếng thét chói tai vang lên cả căn phòng. - Con khốn, mày dám cắn ông! Để xem hôm nay tao chơi chết mày như thế nào. Vừa nói gã vừa dáng một bạt tai xuống khiến Hạ Uyển Nhi choáng váng sắp ngã may mà cô kịp vịn vào tường mới ổn định được thân thể. Gã đó muốn xông lên, nhưng đúng lúc này cửa phòng mở ra. La Uyển đi tới nói: - Xin lỗi Dư thiếu làm ngài mất hứng. Nhưng người phụ nữ này là Lãnh thiếu bảo tôi đưa tới học hỏi kinh nghiệm không được đụng đến cô ta. Nếu làm hỏng chuyện của Lãnh thiếu thì sau này chỉ sợ tôi cũng không giữ nổi mạng mất. Mong Dư thiếu ngài thông cảm cho! La Uyển ăn nói đầy khéo léo. - Mẹ kiếp! Đem một con đàn bà tới đây mà không cho ông chạm vào thì còn đem tới làm gì! Vừa nghe tới người phụ nữ này có liên quan đến Lãnh Thanh Phong người tên Dư thiếu kia liền chùn bước. Nhưng bực bội lại không có chỗ phát tác liền hậm hực cầm một chai rượu uống ừng ực. - Dư thiếu xin thông cảm! Tôi cũng chỉ nghe theo chỉ thị làm việc mà thôi. Ở đây ai cũng không dám đắc tội Lãnh thiếu huống chi tôi chỉ là một người bé nhỏ. - Hừ ! Dư thiếu hừ lạnh đầy mất hứng. Cuối cùng tối hôm đó Hạ Uyển Nhi không bị lũ người trong phòng kia ô nhục nhưng cô lại phải chứng kiến những thứ đáng kinh tởm mà bọn họ làm ra…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]