Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.netNghe xong lời nói của Đạm Tuyết, trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên sáng tỏ như gương, khẽ nhếch khóe miệng một cái, lại nằm lại trên giường, nở nụ cười hé lộ lúm đồng tiền như hoa: "Vậy nay đã nhìn thấy được rồi, cô vừa lòng chưa?"
Đạm Tuyết cười lạnh một tiếng:"Ta đương nhiên là vừa lòng, chỉ sợ có người không hài lòng."
Chỉ mới nghe đến câu nói này, cả người Tịch Nhan liền cảm thấy khô nóng trở lại, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ thấm ướt cả mép tóc. Nhưng nàng vẫn cười, cầm lấy chiếc quạt phe phẩy: "Ai? Nếu không hài lòng có thể tự mình tới hỏi ta, sau lại mai danh ẩn tính như vậy, còn phải nhờ vả người khác là sao đây?"
Nghe vậy, Đạm Tuyết nở nụ cười hiếm hoi: "Cô muốn gặp người đó sao?"
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, bỏ cây quạt trịch xuống: "Ta không muốn biết "Người đó là ai?" Dứt lời, nàng cũng không đợi Đạm Tuyết trả lời, liền mở miệng gọi Ngân Châm.
Nhưng gọi liên tiếp hai tiếng, vẫn không thấy ai lên tiếng trả lời, Tịch Nhan thở dốc, hơi thở trở nên dồn dập, cảm thấy thân mình vô cùng nặng nề, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đạm Tuyết nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, sắc mặt hơi biến đổi. Tịch Nhan dùng hết sức đứng dậy, xốc lên bức rèm che đi về mũi thuyền, lại gọi to: "Ngân Châm."
Lúc này Ngân Châm giống như mới nghe được lời gọi của nàng, vội vàng từ khoang đi ra, liền nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhan ửng hồng kỳ lạ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416244/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.