Cổ Lạc Nhi ngược lại không sao cả, dù sao nàng chỉ tính toán tạm thời làm chuyện vô tích sự này, qua một tháng, trở thành ông chủ, tự mình đạp cửa mà đi.
Nói không chừng, chẳng cần đến một tháng, nàng kiếm đủ mười lượng bạc, là có thể đem bạc trả lại cho Đông Phong Túy.
Cùng cái tên vừa lười vừa nhỏ mọn còn gian xảo này nói bye bye.
An Thụy nói vài câu giao việc cho một tiểu thái giám, rất nhanh, một lúc nhuyễn kiệu đã được khiêng đến, đặt ở trước giường ngủ.
Cấu tạo của nhuyễn kiệu, mặt trên có để một chiếc ghế nằm, trên ghế nằm là đệm gấm mềm mại, chắc hẳn nằm trên đó rất thoải mái.
Phía trên ghế nằm còn có một chiếc lộng tròn tròn màu vàng, dùng để che nắng.
Đông Phong Túy vịn vai An Thụy đứng lên.
Hắn vừa đứng người lên, Hạnh Hoa trên người lại bồng bềnh bay xuống đầy đất.
Gió thổi động trường y, trường y phiêu dật, Hạnh Hoa chuyển động xoay quanh trường y bay múa.
Đẹp quá nha.
Y phục đẹp, người còn đẹp hơn.
Đông Phong Túy nhẹ nhàng đứng dậy, Cổ Lạc Nhi lúc này mới phát hiện dáng người của hắn rất cao, chừng 1m8 mấy, so với nàng cao hơn một cái đầu.
Dùng gió mà đứng, ngọc thụ lâm phong.
Thật không hổ là tuyệt thế mỹ nam tử, Cổ Lạc Nhi lần nữa cảm thán.
Đáng tiếc, không đợi nàng thưởng thức đủ, tuyệt thế mỹ nam đã ngồi trên nhuyễn kiệu, nằm nghiêng ở phía trên, giống bộ dáng vừa rồi nằm trên giường.
Ánh mắt cũng khôi phục trở lại một chút mông lung, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/178512/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.