“Chỉ có thể ứng một tháng, mười lượng.”
“Cái gì? Mười lượng?”
Cổ Lạc Nhi nhảy dựng lên.
“Không phải vừa nói, tiền tiêu vặt hàng tháng của phi tần là hai mươi lượng sao? Dựa vào cái gì chỉ đưa ta mười lượng?”
Đông Phong Túy lại hớp hớp trà, nhuận nhuận cổ họng, đem trà đưa cho An Thụy.
Lúc này mới chậm rãi trả lời.
“Trẫm vẫn không thể khẳng định ngươi có thể đảm nhiệm Tiên phi ba tháng hay không, nếu như không thể, trẫm chẳng phải là lỗ vốn lớn? Hơn nữa, ngươi phải trước tiên làm thử một tháng, tiền tiêu vặt hàng tháng giảm một nửa. Còn có vấn đề gì không?”
Hắn thật ra đã tính toán tỉ mỉ a.
Hừ, đường đường một hoàng đế, không thèm nghĩ làm thế nào để thống trị thiên hạ, ngược lại cùng nàng tính toán chi li một chút tiền tiêu vặt.
Cổ Lạc Nhi trong lòng khinh thường Đông Phong Túy một trận, tiếp tục cố gắng tranh luận.
“Hoàng thượng, là ngươi tìm mọi cách để ta làm Tiên phi, cũng không phải ta chủ động yêu cầu làm, còn muốn làm thử cái gì? Hơn nữa, ngươi còn nên tăng thêm cho ta chút ít, coi như tiền thưởng, ngươi nói có phải hay không?”
Người ta đứng đầu công ty, cho dù đào khoét xó nhà, đều biết dùng lương cao để đào người.
Chính là hoàng đế này quá keo kiệt, chẳng những không để cho nàng lương cao, còn muốn cắt xén của nàng, thật sự là quá mức.
Đông Phong Túy làm như nghe không hiểu lời của nàng, lầm bầm lầu bầu.
“Ừ, mỗi ngày được nhìn tuyệt thế mỹ nam, cho mười lượng bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/178511/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.