Nàng cảm giác mình giống như tiên tử, trên không trung thuận gió bay lên, trên người của nàng lại phát ra hào quang.
Ách? Tiên tử? Không trung?
Cổ Lạc nhi lúc này mới phát hiện, cả người của nàng đều đang lơ lửng trong không trung, hơn nữa thân thể như một đồ vật rơi với tốc độ kinh hoàng xuống đất.
Nàng sợ tới mức thất thanh thét chói tai.
Trong đầu còn duy nhất một ý niệm, nàng ở tại lầu 7, nếu té xuống dưới, không chết cũng trở thành tàn phế.
Cổ Lạc nhi nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống.
Nàng nghe thấy tiếng thét the thé của chính mình phá vỡ không khí trầm tĩnh, sau đó chợt ngừng, lưu lại ở bên tai. Nàng đây là xong rồi sao? Nàng như thế nào không có cảm thấy đau đớn?
Dưới thân mềm mềm, ấm ấm, giống như ngồi trên một cái nệm to thập phần thoải mái.
Cổ Lạc nhi ngừng thét, thử thăm dò mở mắt ra.
Vừa mở to mắt, đã nhìn thấy một gương mặt tuấn dật phi phàm tiến đến trước mặt nàng, cách mặt của nàng không đến nửa thước.
Khuôn mặt người này thật là tuấn tú, đôi mắt đen nhánh đang dò xét nhìn nàng.
Cổ Lạc nhi chống lại cặp mắt kia, vừa vặn trông thấy trong mắt có một đạo ánh sáng hiện lên.
Hào quang tới quá nhanh, nàng căn bản không thấy rõ, cơ hồ cho rằng nàng đang ảo giác.
Bởi vì, trong nháy mắt, đối diện với vẻ đẹp trước mặt, đồng tử của nàng liền trở nên mê muội lơ mơ, như được phủ bằng một tầng sương mù, lại giống như bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/178500/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.