Tim Đông Phong Túy chợt nảy lên.
Trong lòng có vô số hoa tươi đang nở rộ.
Hắn như biến thành đứa bé bảy tuổi kia.
Ngày đó, hắn ngồi một mình trong hậu hoa viên Đông cung, tay nâng một quyển sách để đọc.
Chợt trước mắt chớp động nhiều vệt bạch quang.
Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện một bạch y tỷ tỷ ở phía trước.
Nàng đứng trước một khóm hoa thược dược, bạch y nhè nhẹ, khẽ bay bay trong gió, như một vị tiên tử.
Trên mặt nàng che lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, xinh đẹp khiến người ta nát cõi lòng.
“Ngươi tên là gì?” Nàng hỏi.
“Ta tên là Đông Phong Túy.”
Hắn trông thấy thân thể của thần tiên tỷ tỷ rõ ràng chấn động một cái, trong mắt nàng lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Năm nay ngươi bảy tuổi?”
Hắn gật gật đầu.
Quanh thân nàng chợt bị một vòng bạch quang vây lại, mà nàng khẽ phiêu phiêu thuận gió bay lên.
Giữa không trung truyền đến thanh âm của nàng.
“Đông Phong Túy, một ngày nào đó khi ngươi đã lớn, sẽ có một tiên tử đi đến bên cạnh ngươi.”
Hình như nàng còn nói mấy lời nữa, nhưng còn chưa nói xong, bóng nàng đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại bạch quang đầy trời, giống như mưa hoa tung bay đầy trời.
Bạch quang dần dần nhạt đi, cuối cùng không còn gì cả.
Về sau, hắn thích mặc bạch y.
Hôm nay, nhìn Cổ Lạc Nhi trước mắt bị lụa trắng che mặt, Đông Phong Túy thật xúc động.
Bạch y tiên tử năm đó, dáng dấp y hệt như nàng.
Vì sao, vì sao trước kia hắn không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577173/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.