Chương trước
Chương sau
Đông Phong Túy vồ hụt, rầu rĩ không thôi.
Khó trách người ta nói nữ tử vô tài thì mới đức.
Nữ nhân, vẫn nên ít học đi một chút thì tốt hơn.
Nếu Cổ Lạc Nhi không biết võ công, hiện giờ chẳng phải đã ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn rồi sao?
Cổ Lạc Nhi mang trọng trách cải tạo kinh tế Vô Ưu quốc trong người, không tiếp tục so đo Đông Phong Túy trốn tránh trách nhiệm nữa.
Chỉ muốn nhanh chóng giải quyết công việc của nhóm hậu phi thật tốt.
Mà Đông Phong Túy hiển nhiên cũng thực hiện lời hứa của hắn.
Ngay tại ngày hôm sau khi hồi cung, hắn phái Phung Thái Úy đi tới Nam Phương thị sát tình hình thiên tai.
Nam Phương xảy ra nạn hạn hán nghiêm trọng, dân chúng lầm than.
Không biết Đông Phong Túy dùng phương pháp gì, mà lại khiến cho Phùng Thái Úy yêu tiền như mạng hi sinh một khoản tiền đáng kể đi cứu tế.
Cổ Lạc Nhi nhớ tới Đông Phong Túy đã từng nói.
Số bạc ấy, chẳng qua chỉ tạm thời để Phùng Thái Úy cất giữ thôi, sớm muộn gì hắn cũng phải nhả ra.
Không khỏi buồn cười.
Phùng Thái Úy có phần keo kiệt, tuy rằng tham ô không ít tiền bạc, nhưng trước giờ lại không nỡ tiêu nhiều tiền.
Cuộc sống của bản thân hắn không hề xa xỉ.
Hiện giờ rất đúng lúc, tiền tham ô đã được nhả ra kha khá rồi.
Chỉ sợ hắn đau còn hơn việc bị phái đi giải quyết thiên tai.
Có điều, sau lần giáo huấn này, Phùng Thái Úy đã biết Đông Phong Túy không phải ông chủ dễ đối phó, hành vi thu liễm không ít.
Lại bởi Nguyệt Quý phi cùng đủ loại nhân tố khác, cộng thêm dạy dỗ của Đông Phong Túy.
Về sau đã trở thành một đời trụ cột của quốc gia.
Đương nhiên, những điều này sau hãy nói.
Cổ Lạc Nhi vì việc này, khâm phục năng lực dùng người của Đông Phong Túy sát đất.
Quả thực, ở vị trí này của Đông Phong Túy, hắn không cần tự mình đến xử lý các sự vụ.
Chỉ cần dùng người có năng lực là được.
Nhưng khả năng dùng người này, nói thì dễ, liệu có mấy ai có thể làm được?
Đông Phong Túy phái Phùng Thái Úy đi thị sát tình hình thiên tai.
Lại lấy lý do giám thị cùng với thăm người thân, phái Nguyệt quý phi đi cùng.
Quê nhà Nguyệt quý phi ở Nam Phương.
Sau đó, hơn một tháng sau, Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi từ Nam Phương thị sát tình hình thiên tai trở về.
Song song đi tới trước mặt Đông Phong Túy.
Cầu xin Đông Phong Túy giáng tội và tứ hôn.
Hóa ra, một chuyến đi xa này, hai người vốn có gian tình, tình cảm nhanh chóng được hâm nóng.
Lại còn nóng bỏng đến mức dính như đầu gối, tương hỗ không thể tách rời.
Đông Phong Túy lợi dụng lý do cứu tế khen thưởng hai người, ban thưởng thành hôn cho bọn họ.
Giờ phút ấy, đã trở thành một đoạn giai thoại, được thuyết thư tiên sinh lưu truyền rộng rãi.
Hình tượng của Đông Phong Túy càng sâu sắc đi vào lòng người.
Dân chúng Vô Ưu quốc thật là may mắn, có được một quân chủ hiểu rõ lòng dân, tấm lòng bao la như vậy.
Cổ Lạc Nhi biết thừa, đây hết thảy chẳng qua chỉ là mưu đồ của Đông Phong Túy.
Hắn cùng một lúc phái Nguyệt Quý phi và Phùng Thái Úy xuất hành, sắp xếp nhân thủ, không để hai người phát hiện ra mà hợp tác bọn họ.
Hắn làm như vậy, vừa ném được một củ khoai lang phỏng tay Nguyệt Quý phi, lại lôi kéo được Phùng Thái Úy.
Còn chiếm được lòng trung thành của nương gia Nguyệt Quý phi.
(nương gia: nhà mẹ đẻ)
Có thể nói là một công ba việc.
Nguyệt quý phi có phụ thân làm quan lớn trong triều, đây chính là nguyên nhân vì sao chỉ có nàng ta trở thành quý phi.
Nếu Đông Phong Túy trực tiếp biếm nàng xuất cung, tất sẽ đắc tội với nương gia của nàng.
Đông Phong Túy cần bên ngoại Nguyệt quý phi cống hiến sức lực cho hắn.
Bởi vậy, hắn không muốn làm cho bọn họ bất mãn.
Hiện giờ, Nguyệt quý phi và Phùng Thái Úy nảy sinh gian tình, Đông Phong Túy không giáng tội nàng, đã là vạn hạnh.
Mà Đông Phong Túy không những không trách tội nàng và Phùng Thái Úy, còn rộng lượng ban hôn cho bọn họ.
Nương gia Nguyệt Quý phi chẳng phải sẽ cảm động đến rơi nước mắt, chỉ muốn làm sao để báo đáp đại ân đại đức và cống hiến sức lực cho hắn sao.
Đông Phong Túy hoàn toàn giải quyết vấn đề của Nguyệt Quý phi một cách tốt đẹp, Cổ Lạc Nhi đương nhiên cũng không cam chịu yếu thế.
Từ lúc trước khi Nguyệt Quý phi cùng Phùng Thái úy trở về, đã xử lý tốt quan hệ với nhóm hậu phi.
Thật ra, đây cũng không thể hoàn toàn xem như công lao của nàng.
Mấy ngày đầu, Cổ Lạc Nhi lựa chọn phương thức thuyết phục.
Nàng không giải thích quan hệ của mình và Đông Phong Túy, mà chỉ tự nêu gương, ngầm nói cho nhóm hậu phi.
Nữ nhân nên tự lập tự mình cố gắng, không cần dựa vào bố thí của nam nhân.
Giống như Cổ Lạc Nhi nàng, cho dù chiếm được sủng hạnh của Đông Phong Túy, vẫn phải kinh doanh sự nghiệp cho riêng mình.
Sự nghiệp Minh Châu lâu không ngừng phát triển.
Cổ Lạc Nhi đã nhất trí thương lượng với chúng hậu phi, tiếp tục mở thêm mấy chi nhánh ở nhiều nơi.
Kể từ đó, nhóm hậu phi mỗi người đều được chia một chi nhánh của Minh Châu lâu.
Địch ý của nhóm hậu phi với Cổ Lạc Nhi rõ ràng trở nên phai nhạt.
Về sau lại xảy ra một sự kiện đại sự kinh động đến toàn bộ vua và dân, hoàn toàn triệt để thay đổi cục diện trước mắt.
Nhiễm Sương sau khi đến Hoàng thành, vẫn ở lại Minh Châu lâu.
Không biết có phải thói quen đã tự mình khép kín, mấy ngày nay, chưa hề thấy hắn ra khỏi Minh Châu lâu.
Mỗi ngày đều ở trong trà lâu, thưởng thức tiết mục.
Hơn nữa còn không bỏ lỡ vũ đạo của Trang Ái Liên.
Ngoại hình của hắn quá mức làm người khác chú ý, bởi vậy, mỗi lần đều đặc biệt bao trọn một sương phòng.
Cửa sương phòng đối diện với vũ đài, ngoài cửa rủ xuống rèm châu.
Vừa có thể thưởng thức tiết mục trên sân khấu, lại có thể hữu hiệu ngăn cách tầm nhìn bên ngoài đến sương phòng.
Hôm nay, Trang Ái Liên ở trên đài, đang múa đến đoạn đặc sắc, chợt nghe thấy một tiếng “Tranh” vang lên, âm nhạc bỗng nhiên ngừng lại.
Hóa ra là dây đàn của cầm sư bị đứt.
Trang Ái Liên ngưng ở trên sân khấu.
Dây đàn của cầm sư tạm thời chưa thay đổi lại, tình cảnh có vẻ có chút khó xử, một loạt âm thanh khó chịu nổi lên bốn phía.
Cầm sư luống cuống tay chân, thay dây đàn càng thêm chậm chạp.
Đang lo lắng, chợt nghe thấy từ gian sương phòng lầu hai, một tiếng đàn như tiên nhạc ngân nga qua tấm rèm châu truyền ra ngoài.
Đúng là khúc mà Trang Ái Liên đang múa.
Âm khúc thanh lệ, hay hơn cầm sư gảy rất nhiều.
Khiến dưới đài trầm trồ hoan hô.
Trang Ái Liên theo tiếng nhạc chầm chậm nhảy múa.
Nói cũng thật lạ lùng, cùng là một thủ khúc, do hai người khác nhau gảy ra, hứng thú lại một trời một vực.
Trước kia, cầm sư gảy đàn, mọi người chỉ cảm thấy tiếng nhạc thật hay.
Thưởng thức thì thưởng thức, nhưng không xúc động cho lắm.
Hiện giờ, tiếng đàn này như hoàn toàn hòa làm một với vũ đạo, soi tỏ lẫn nhau, tinh tế biểu đạt tình cảm của cầm khúc và vũ đạo ra ngoài.
Khắp trà lâu đều mê đắm, ngay cả người hầu đang làm chân chạy cũng ngừng lại.
Ngưng một khúc múa, khách trong trà lâu, gần như toàn bộ đều lệ nóng doanh tròng.
Hô lên: “Thật cảm động, thật cảm động.”
Trang Ái Liên từ trước đến nay múa xong đều rời đi, lúc này phá lệ đi tới cửa sương phòng truyền ra cầm khúc.
Cúi cúi chào về phía bên trong sương phòng.
“Đa tạ công tử.”
Trong rèm châu, thoang thoáng trông thấy Hồng y tóc trắng lay động, giống như đang đáp lễ.
“Cô nương không cần phải khách khí.”
Từ đó, như hình thành một loại ăn ý.
Mỗi lần Trang Ái Liên lên sân khấu, trong sương phòng sẽ truyền ra tiếng đàn.
Có đôi khi, tiếng đàn sẽ rất lạ lẫm, khúc nhạc mọi người hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Trong khúc bày tỏ sự cô đơn, mong mỏi, buồn vui từ từ tụ hợp, tình cảm ấy giống hệt Trang Ái Liên biểu đạt.
Hơn nữa, càng thuyết minh những tình cảm này rõ ràng hơn.
Thật ra, những khúc lạ lẫm kia, đa số đều là Nhiễm Sương ngẫu hứng tấu lên.
Nhưng mỗi lần, Trang Ái Liên đều có thể theo âm khúc múa ra động tác vũ đạo hài hòa và đẹp nhất.
Hai người tựa như đã hợp tác luyện tập với nhau trăm nghìn lần.
Rất nhanh, cầm vũ của hai người bọn họ đã trở thành giai thoại truyền trên phố.
Có người còn cảm thán hai người bọn họ là tổ hợp hoàn mỹ.
Một người là trà khách, một người là vũ nương, thân phận địa vị cách xa, hai người ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, có thể diễn xuất trên cùng một sân khấu đã là không tệ.
Nhưng biểu diễn đến đẳng cấp này, thật sự là kỳ tích.
Không phải tận mắt nhìn thấy chắc không dám tin tưởng.
Cũng có người hoài nghi đây chẳng qua chỉ là kế hoạch có sẵn.
Rất nhiều người đang phỏng đoán, hai người này vốn đã diễn tập tốt trước đó, nếu không sao có khả năng phối hợp một cách không chê vào đâu thế này?
Đoán già đoán non, cho dù mọi người có cư xử thế nào, thì cũng không làm ảnh hưởng đến vũ cầm hai người bọn họ.
Hai người bọn họ, vốn không phải là người dùng cách này để mưu sinh.
Hai người chỉ vì hứng thú nên mới biểu diễn.
Bởi vậy, mỗi ngày làm không biết mệt.
Cầm sư gảy đàn cho Trang Ái Liên khi trước đành phải ỉu xìu đi đến nơi khác mưu sinh.
Trang Ái Liên đương nhiên biết, người ngồi trong sương phòng ngày ngày gảy đàn cho nàng là một trong Tam công tử giang hồ Nhiễm Sương công tử.
Về sau, mỗi khi gặp nhau ở hậu viện Minh Châu lâu, hai người đều nhìn nhau cười.
Dần dần, thi thoảng cũng chào hỏi.
Cổ Lạc Nhi đều nhìn thấy.
Không khỏi thay hai người bọn họ cao hứng.
Dấu hiệu tốt nha, hi vọng Nhiễm Sương có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, cũng hi vọng Trang Ái Liên có thể tìm được nơi chốn chân chính của mình.
Nhưng này hai người này thật quá nguội.
Mỗi ngày đều biểu diễn cùng sân khấu, cũng không lấy lý do này, thảo luận vấn đề biểu diễn một phen, nhân tiện lại thảo luận thêm vấn đề nhân sinh.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, có nên tìm cớ, họp lại mọi người.
Rồi kéo hai người này lại một chỗ.
Có điều, không đợi nàng tạo ra cơ hội, người giật dây lại tự động nhảy ra ngoài.
Hôm nay, Trang Ái Liên theo thường lệ nhảy múa trên đài, Nhiễm Sương vẫn như cũ đánh đàn trong sương phòng.
Minh Châu lâu lại kéo đến một đám khách không mời.
Cầm đầu là một người chừng ba mươi tuổi, công tử quần lụa bụng phệ.
Phía sau y, một đám gia đinh hung ác theo sau.
Một đám người, hùng hùng hổ hổ vọt vào Minh Châu lâu.
Quần lụa công tử chỉ vào Trang Ái Liên trên đài, quát: “Tóm nó lại đây cho ta.”
Chưởng quầy nhận biết được người trước mặt, vội vàng tiến lên phía trước, đúng chừng đúng mực tiếp đón.
“Hóa ra là Trang Tam công tử. Không biết Minh Châu lâu đắc tội với Trang Tam công tử thế nào, lại khiến cho Trang Tam công tử tới đây tranh chấp?”
Chưởng quầy ỷ vào Minh Châu lâu có Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh, hoàn toàn không thèm để vào trong mắt tên quần lụa này.
Tuy biết y là huynh trưởng của Trang Ái Liên, hôm nayđến đây, nhất định là muốn tìm Trang Ái Liên gây phiền toái.
Trang Tam công tử ỷ vào trong nhà có tiền có thế, ngày thường cũng không thiếu khi ức hiếp người.
Mà Trang Ái Liên lại là người rất ôn hòa, không hề kiêu căng, đối xử với hắn cùng bọn tiểu nhị không tệ chút nào,
Bởi vậy, chưởng quầy cố tình giúp nàng.
Cố ý lấy hành vi Trang Tam công tử nói thành y định tranh chấp với Minh Châu lâu.
Trang Tam công tử không phải là người hồ đồ, đương nhiên hiểu được phía sau Minh Châu lâu có bao nhiêu chống đỡ, bởi vậy, cũng không dám vô lễ với chưởng quầy.
Nhẫn nhịn giải thích.
“Bản công tử hôm nay tới đây, không phải muốn tranh chấp với Minh Châu lâu. Mà chỉ muốn tìm xá muội, là vì việc trong nhà.”
Ngụ ý, chính là ám chỉ chưởng quầy không cần phải nhúng tay.
Y nói vậy, chưởng quầy đúng là không thể tiếp tục tham gia vào.
Chỉ ưu sầu lo lắng phái người, đi vào báo cho Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh.
Trang Tam công tử thấy chưởng quầy không lên tiếng, tưởng rằng hắn sợ mình, dương dương tự đắc.
Hôm nay y tới, chính là tới bắt Trang Ái Liên trở về.
Hoàng đế thì làm sao? Công chúa thì thế nào? Cũng chẳng thể quản việc trong nhà y.
Nhóm hậu phi xuất cung mở Minh Châu lâu, Trang gia đã sớm biết.
Lúc đầu người dẫn dắt là Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh.
Hai người bọn họ, một người là sủng phi, một người là công chúa, dẫn đầu đi chơi đùa thì chẳng sao.
Nhưng Trang gia lại không thể ngờ, Trang Ái Liên vậy mà cam chịu thấp hèn, lên đài biểu diễn vũ đạo.
Biểu diễn vũ đạo thì chẳng nói, còn dám tự tiện chuyển ra khỏi cung, ở lại Minh Châu lâu.
Chuyển ra khỏi hoàng cung?
Cái này nghĩa là gì?
Có phải nghĩa là sau này nàng sẽ không muốn tiếp tục làm hoàng phi?
Trang gia nhà y dựa vào Trang Ái Liên ở trong cung, ỷ vào bản thân là hoàng thân quốc thích, được hưởng lợi ích của hoàng thất không ít.
Mấy vị quan viên, có ai không dám kính nể nhà y một chút?
Trang Ái Liên có biết rằng, hành động xuất cung của nàng có ý nghĩa như thế nào?
Trang Ái Liên lên đài biểu diễn vũ đạo, tuy nói là che mặt, che giấu thân phận.
Nhưng trên đời nào có vách tường không bị gió lùa, việc này vẫn bị không ít người biết đến.
Làm hại Trang gia bị người ta nhạo báng, cực mất thể diện.
Cái này còn chưa tính, nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng liều, đã nhiều ngày nay còn công khai ứng hòa với nam trà khách.
Trang phụ giận không để đâu cho hết, ở nhà giận dữ.
Dựa theo ý Trang phụ, việc này phải bí mật giải quyết, dù sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được.
Hơn nữa, còn phải kiêng dè thể diện hoàng gia cùng với cảnh cáo của Lý Tể tướng trước đây.
Nhưng Trang Tam công tử tuổi trẻ khí thịnh, không quản được nhiều như vậy.
Trước đó, Trang gia đã từng phái người tới Minh Châu lâu, hoặc đưa thư cho Trang Ái Liên, khuyên nàng đừng lên đài biểu diễn, quan trọng nhất là phải trở lại hoàng cung, nghĩ cách giành được niềm vui của Đông Phong Túy.
Nhưng Trang Ái Liên đều bỏ mặc.
Bức ép nhiều, thậm chí nàng còn quyết liệt nói.
Nói cái gì mà lần đầu gả nghe theo an bài của cha mẹ, tái giá phải do bản thân nàng.
Trang phụ Trang mẫu tức đến suýt bất tỉnh.
Trang Tam công tử hổn hà hổn hển, dưới cơn thịnh nộ, liền dẫn người đến Minh Châu lâu.
Muốn bắt Trang Ái Liên về.
Cái gì mà việc xấu trong gia đình, Trang Ái Liên nàng chẳng qua chỉ là nữ nhân của bà lẽ sinh ra, làm sao nói việc xấu trong nhà được.
Lúc này, bọn gia đinh được Trang Tam công tử ra lệnh, xông lên sân khấu.
Trang Ái Liên từ lúc Trang Tam công tử đi vào đã ngừng múa, bình tĩnh nhìn y.
Thấy gia đinh xông lên, quát: “Ai dám vô lễ?”
Tiếng quát này, cực kỳ uy nghiêm.
Nàng dù sao cũng là chủ tử, hơn nữa bây giờ vẫn còn treo lên danh hào hoàng phi, bọn gia đinh không dám manh động.
Trang Tam công tử tức giận, nhảy lên sân khấu, một phen kéo phắt diện sa che trên mặt Trang Ái Liên.
Hùng hùng hổ hổ.
“Kỹ nữ thối tha, còn dám ở đây xuất đầu lộ diện, còn không mau mà về nhà.”
Trang Ái Liên giận đến sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng.
Khó khăn mới kiềm chế bản thân, nén giận nói: “Ta ở đâu là tự do của ta, mời huynh đừng gây cản trở ta biểu diễn.”
Nàng từ nhỏ đến lớn, đã chịu đủ ức hiếp của những huynh đệ tỷ muội chính thất.
Nàng vì Trang gia đã nỗ lực không ít, ngay cả hoàng cung cũng đã tiến vào, nàng chưa hề phụ lòng Trang gia.
Hôm nay, nàng muốn làm cho chính bản thân nàng.
“Ngươi dám cãi lại?”
Trang Tam công tử vốn đã ngạo mạn thành quen không chịu được lời này.
Vung tay lên quăng về phía Trang Ái Liên.
“Bốp” vang một tiếng chát chúa, nửa bên mặt Trang Ái Liên dần dần sưng lên.
Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh đúng lúc chạy tới tiền đường, thấy thế, tức giận không thôi.
Đông Phong Linh muốn tiến lên phía trước, giáo huấn tên Trang Tam công tử.
Cổ Lạc Nhi liếc thấy Nhiễm Sương ở phía sau sương phòng, kịp thời ngăn nàng lại.
“Phong Linh, đừng nóng vội, nhìn một chút.”
“Nhìn gì vậy? Nhìn tiếp là chết người mất.”
Đông Phong Linh nóng nảy, ngoại trừ Cổ Lạc Nhi, trong số nhóm hậu phi, nàng và Trang Ái Liên có quan hệ rất tốt.
Nàng khâm phục khí tiết cùng tinh thần dũng cảm thách thức thế tục của nàng ấy.
“Không đâu. Muội yên tâm đi.”
Cổ Lạc Nhi thì thầm nói bên tai nàng, cho nàng dùng định tâm hoàn.
(định tâm hoàn: thuốc an thần.)
Đông Phong Linh nghe Cổ Lạc Nhi nói như vậy, trong lòng tuy vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng tỉnh táo lại, không tiến lên giúp Trang Ái Liên ra mặt.
Nàng tin Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi từ trên người kéo xuống mấy viên trân châu nắm trong tay, phòng ngừa Trang Tam công tử thật sự làm tổn thương đến Trang Ái Liên.
Trên vũ đài, Trang Ái Liên tay nâng má sưng đỏ, không ngại nhìn thẳng vào Trang Tam công tử.
Lau vết máu trên môi, cười lạnh nói: “Tốt lắm, từ nay về sau, ta lại càng không thiếu nợ Trang gia cái gì.”
“Ngươi còn dám nói, đồ đê tiện.”
Trang Tam công tử miệng không đắn đo, bàn tay lại giơ lên cao.
Mắt thấy tay y chuẩn bị rơi xuống, chợt trước mắt hồng quang lóe lên, cổ tay của y đã bị một dải lụa đỏ thật dài quấn lấy.
Không thể động đậy.
Đồng thời, một vệt hồng ảnh từ trên trời giáng xuống, chạm lên vũ đài.
Hồng Y tóc trắng, không nhiễm một tia bụi trần tục.
Trong phòng trà hít vào một hơi, tiếng ca ngợi nhất thời vang lên một khoảng.
Trước giờ chỉ biết khách nhân trong sương phòng đánh đàn rất hay, nhưng không nghĩ rằng bản thân hắn lại là một nhân vật siêu phàm thoát tục như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.