“Được lắm, chàng đã sớm lập mưu?”
Cổ Lạc Nhi căm phẫn bất bình chất vấn.
Cái tên này, đã sớm không có ý tốt đuổi toàn bộ mọi người trong vườn đi rồi.
Mục đích xấu xa, nghĩ là biết.
Đông Phong Túy đắc ý, tay rất không thành thật mà tháo y sam của Cổ Lạc Nhi.
Hắn đã quyết định, từ nay về sau, khi hắn và Cổ Lạc Nhi ở trong hậu viên, không cho phép ai bước vào.
Cổ Lạc Nhi dây dưa với hắn một lúc lâu như vậy, buộc hắn phải vắt óc nghĩ cách thuyết phục nàng đừng buồn lo vô cỡ nữa.
Lại còn hại hắn phải ép viết ra khế ước bán thân.
Bốn mươi đại bản đó, đâu phải chuyện đùa.
Tuy rằng, hắn rất tự tin, bốn mươi đại bản vĩnh viễn sẽ không rơi vào trên người hắn.
Nhưng giấy cam đoan đang nằm trong tay Cổ Lạc Nhi, trong lòng ít nhiều vẫn có bất bình.
Hắn sao có thể không đòi hỏi Cổ Lạc Nhi hồi đáp chút gì?
Cổ Lạc Nhi muốn chống cự, cuối cùng vẫn vô lực phản kháng.
Rất lâu sau, hai người ôm nhau ngồi trên vườn cỏ.
Gương mặt Đông Phong Túy tựa vào bên má Cổ Lạc Nhi, nhìn mầm hoa kim quế đã cao một thước.
Cười nói: “Hậu viên này phong cảnh tuy đẹp, nhưng lại thiếu hương thơm. Sau này, chờ cây hoa này cao lớn nở hoa, ta sẽ dời xuống dưới tàng hoa này để ngủ.”
Cổ Lạc Nhi trên đầu vạch đầy hắc tuyến.
Đúng là ba câu không rời nghề chính.
Đông Phong Túy lười đến mức, chưa gì đã nghĩ kế hoạch lâu dài cho việc ngủ ở đâu.
Lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577166/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.