Cổ Lạc Nhi giương mắt đánh giá bốn phía.
Vừa nhìn, lập tức cả kinh đến ngây người.
Chỉ thấy xung quanh ao toàn bộ đều là cây, không biết cây gì, trên cây phủ đầy lá vàng.
Lá vàng tràn đầy trời đất, nguy nga như vậy.
Thật khác biệt so với lá vàng mùa thu nàng từng nhìn thấy, những lá vàng ở đây không có dấu hiệu yếu ớt sắp lìa khỏi cành, mà vẫn tản ra tràn trề sức sống.
Giống như bọn chúng sinh ra đã thế này.
Không phải vì già cỗi mới biến thành sắc vàng.
Cổ Lạc Nhi thử thăm dò, chậm rãi từ trong ao ngồi dậy, đứng người lên.
Thân thể vẫn có chút rã rời, có điều đi lại không thành vấn đề.
May mà hiện giờ tiết trời ôn ái, nàng mặc y phục ướt sũng, cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Cổ Lạc Nhi lên bờ, nâng một chiếc lá vàng buông xuống trước mặt nàng nhìn kỹ.
Lá cây hiện lên sắc vàng óng ả, không có một tia tạp sắc, mượt mà đáng yêu.
Cổ Lạc Nhi không khỏi tấm tắc tán thưởng.
Đây đúng thật là xứng đáng với cái tên Thu Diệp sơn trang.
Trên mặt đất chỉ có một lối mòn, thông vào sâu trong rừng cây.
Đường mòn ấy hiển nhiên cũng đã được lát bạch ngọc.
Nếu không phải trên mặt đất trải khắp cây cối cao vút trời, Cổ Lạc Nhi xém chút nữa hoài nghi, toàn bộ sơn trang này chính là một viên bạch ngọc hoàn chỉnh được điêu thành.
Bởi vì, bên cạnh có một tiểu lương đình, hiển nhiên cũng được xây bằng bạch ngọc.
Nhìn theo phương hướng, đúng là nơi Nhiễm Sương công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577159/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.