Đông Phong Túy vốn nóng rực người, lại bị một phen tròng ghẹo của nàng, lập tức nhào tới.
Kêu cái gì chứ?
Hắn còn lâu mới kêu.
Ai dám tới cứu hắn hắn đánh người ấy.
Sau đó, cũng không biết rốt cuộc ai đã chơi đùa ai.
Đông Phong Túy nhìn thấy gương mặt nàng hồng hồng, thừa biết nàng đang suy nghĩ gì.
Cũng không nói toạc ra, cố ý hỏi: “Sao vậy? Không dám đi?”
Cổ Lạc Nhi vịt chết còn cứng mỏ.
“Ai nói ta không dám? Ta chỉ không hiểu, tại sao phải đi lên núi? Hơn nữa, còn đi giữa ban ngày ban mặt?”
Đông Phong Túy âm thầm buồn cười.
Bộ dạng ra vẻ như mê hoặc nói: “Ban ngày mới thấy rõ nha. Lạc Nhi, chẳng lẽ nàng không muốn nhìn rõ hơn một chút?”
Cái đồ đại sắc lang.
Cổ Lạc Nhi ảo não trừng mắt nhìn hắn.
“Nhỡ đâu, trên núi có người.”
“Có người thì sao? Có người càng tốt.”
“Chàng không sợ bị người khác trông thấy?”
Đông Phong Túy thấy ghẹo nàng cũng đủ rồi, không tiếp tục vòng vo với nàng nữa.
“Chúng ta đi đánh sơn tặc là việc chính nghĩa, tại sao phải sợ bị người khác nhìn thấy.”
Dứt lời, cười ha ha, cưỡi ngựa chạy về phía trước.
Hắn sợ bị Cổ Lạc Nhi đánh.
Cổ Lạc Nhi ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa, mặt đỏ đến mức muốn chảy ra máu.
Trời ạ, hóa ra cái gọi là chơi đùa của Đông Phong Túy chỉ là đánh sơn tặc.
Mà nàng lại hiểu sai.
Nàng làm sao thế này? Làm sao lại biến thành tiểu sắc nữ rồi?
Đông Phong Túy đáng ghét, biết nàng hiểu lầm ý hắn, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577151/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.