“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cổ Lạc Nhi nâng chậu hoa kim quế non trên tay, hỏi Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy nhìn về phía Cô Hồng bảo xa xa.
Nói: “Xem ra, chúng ta buộc phải đến Ma Thiên nhai rồi.”
Hắn và Lãnh Dạ đã từng hẹn, phải đi Ma Thiên nhai, Lãnh Dạ mới đưa giải dược cho Cổ Lạc Nhi.
Giờ phút này, cho dù Lãnh Dạ ở Cô Hồng bảo, với tính cách y, nhất định sẽ không đưa Cổ Lạc Nhi giải dược.
Mà thời gian có hạn, bọn họ không có thời gian đi tìm Nhiễm Sương công tử.
“Ma Thiên nhai có xa lắm không? Lãnh Dạ nhất định sẽ đi chứ?”
“Ma Thiên nhai rất xa, cưỡi ngựa khoảng nửa tháng. Lãnh Dạ nhất định sẽ đi, nói không chừng y đã đi.”
Đông Phong Túy không đi Ma Thiên nhai luôn, mà trước tiên tới Cô Hồng bảo thám thính tin tức.
Quả nhiên Lãnh Dạ đã rời khỏi bảo.
Y để lại lời, muốn Đông Phong Túy đến Ma Thiên nhai tìm y.
Vì vậy, Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi cùng cưỡi ngựa, tiến về phía Ma Thiên nhai.
Gió mát hiu hiu, thổi lên người, vô cùng thoải mái.
Cổ Lạc Nhi nhớ lại mấy ngày đêm bị Lãnh Dạ bắt cóc.
Nàng lúc ấy, chỉ muốn tìm cách chạy trốn, tìm cách lề mề, để Đông Phong Túy mau chóng đuổi theo.
Hiện giờ, nàng lại cùng sóng vai với Đông Phong Túy đi về phía trước.
Tâm tình đúng là một trời một vực.
“Đông Phong Túy, Ma Thiên nhai rốt cuộc là nơi nào? Sao Lãnh Dạ lại muốn chàng đi?”
Cổ Lạc Nhi không nén được tò mò hỏi.
Vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577150/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.