Cổ Lạc Nhi vui không kiềm được.
Bên kia bờ sông truyền đến tiếng vỗ tay.
“Lạc Nhi, tiến triển thần tốc quá.”
Cổ Lạc Nhi ngoảnh đầu, chỉ thấy Đông Phong Túy đang đứng ở bên kia sông, mỉm cười nhìn nàng.
“Đông Phong Túy, rất nhanh chúng ta sẽ được gần nhau.”
Cổ Lạc Nhi vẫy tay với hắn, nói cho hắn biết tin vui này.
Bởi vì, qua kiến thức học trên thư bản, và cả nhìn cử động của Liễu Thúy Yên, nàng đã nắm rõ tất cả trận pháp trong vườn.
Chỉ không biết những thứ ở trên sông.
Đông Phong Túy hỏi: “Sư phụ đâu? Sao bà ấy không ra đây?”
Kỳ lạ, Liễu Thúy Yên sao lại thả Cổ Lạc Nhi, tùy ý để nàng nói chuyện với mình?
Cổ Lạc Nhi vui vẻ.
“Sư phụ ra ngoài mua mấy thứ, không có ở nhà.”
“Thật sao? Lạc Nhi, ta rất nhớ nàng.”
Liễu Thúy Yên đi vắng, Đông Phong Túy thu hồi nghiêm chỉnh, bày tỏ nỗi nhớ với Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi an ủi hắn.
“Đừng vội, chúng ta cũng sắp được gần nhau rồi. Hì, chàng chờ nhé, ta sẽ qua đó.”
Tính toán các cơ quan, nhanh chóng từ lương đình đi tới bờ sông.
Hai người đã lâu không được gần nhau như vậy.
Nhìn đối phương, không khỏi đều thấy ngây ngốc.
“Lạc Nhi, nàng gầy đi rồi.”
“Chàng cũng thế.”
“Sư phụ thật nhẫn tâm, mấy hôm trước trời mưa, bà ấy lại không chịu cho chàng vào trú mưa.”
“Bà ấy cũng không nhẫn tâm cho lắm, bà đã đưa ta áo mưa. Với lại, thạch thất bên kia có thể trú mưa.”
Cổ Lạc Nhi thở dài một hơi.
“Đáng tiếc, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577147/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.