“Bà không cho thì để con.”
Cổ Lạc Nhi không tức giận, nói ra quyết định của mình.
Thế thì thôi, tức giận có ích gì?
Liễu Thúy Yên cũng không tức giận.
Chỉ nhàn nhã nói: “Con cứ việc thử, xem con có thể đưa cho nó được hay không.”
Cổ Lạc Nhi nghi ngờ nhìn Liễu Thúy Yên, không rõ lời này của bà có ý gì.
“Lạc Nhi, rất đơn giản, chỉ cần con có thể qua bên kia bờ sông, sư phụ sẽ không xen vào việc của hai con nữa.”
Cổ Lạc Nhi lập tức nhảy lên, chạy ra ngoài phòng.
Ngoài phòng có rất nhiều cây, rất nhiều giả sơn thạch.
Ngoài ra cũng không còn nơi nào kỳ quái khác.
Cổ Lạc Nhi quay đầu liếc nhìn trong phòng, Liễu Thúy Yên vẫn đang thản nhiên uống rượu.
Dáng vẻ như đã định trước.
Cổ Lạc Nhi dò xét đi xuống bậc thềm.
Nào đoán được vừa bước xuống, hai cây liễu trước bậc thình lình di chuyển, ngăn lại đường đi của nàng.
Cổ Lạc Nhi bất ngờ không phòng ngự, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Vội lui trở lại trên thềm.
Nàng mới vừa lui về, hai cây liễu lại di chuyển về vị trí ban đầu.
Quái lạ, cây làm sao có thể đi được?
Cổ Lạc Nhi cẩn thận quan sát.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra những cây này không được trồng trên đất, mà được cắm vào trong chậu hoa.
Ngoại trừ toàn bộ cây trồng trong chậu cùng núi giả, trên mặt đất đều đã lát đá.
Thì ra khắp khu này đã được thiết lập cơ quan.
Liễu Thúy Yên ở bên trong nhàn nhạt nói: “Lạc Nhi, ta khuyên con trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577146/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.