Trong lòng nàng lo lắng, tạm thời không muốn đến Minh Châu lâu, lười biếng nằm dài trong phòng.
Hôm nay, đổi thành nàng lười biếng rồi.
Trong phòng không có ai khác, mọi người đều đã bị nàng đuổi ra, chỉ còn một mình nàng.
Cổ Lạc Nhi mệt mỏi nằm trên thụy tháp mà Đông Phong Túy thường nằm, vô cùng buồn chán thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
(thụy tháp: giường/sạp ngủ)
Hai ngày sau là lễ phong hậu, nàng cần phải nhanh chóng làm rõ lòng mình.
Đạp Tuyết công tử, Đông Phong Túy, hai cái tên lặp đi lặp lại trong đầu nàng.
Ngẫm lại, hai người bọn họ mang cho nàng cảm giác có chút giống nhau.
Nàng thật sự có thể thích hai người một lúc?
Cổ Lạc Nhi ngẫm nghĩ hồi lâu, chẳng những không làm rõ được suy nghĩ của mình, trái lại càng thêm mơ hồ.
Trong lúc vô ý tay nàng đụng phải phía dưới thụy tháp, cảm giác như nơi này có một cái ngăn nhỏ gì đó.
Cổ Lạc Nhi không nghĩ ngợi gì, thuận tay kéo nó ra.
Trong ngăn kéo có một cuộn giấy trắng, có vẻ như là các loại thư họa.
Cổ Lạc Nhi nhàm chán không có gì làm, tiện tay cầm giấy lên, mở ra nhìn xem rốt cuộc là cái gì.
Giấy từ từ bị mở ra, nội dung trên đó rất rõ ràng chiếu lên mắt Cổ Lạc Nhi.
Chỉ nhìn một cái, Cổ Lạc Nhi cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Đó là một bức họa, một bức họa phi thường quen thuộc.
Trên bức họa là một tuyệt thế mỹ nam, khóe môi có chút giương lên, ý cười trên mặt khiến người ta mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577117/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.