“Vâng, hoàng thượng nói, lễ phong hậu sẽ có người lo liệu, nương nương không cần lo lắng.”
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, đương nhiên nàng sẽ không lo lắng, nàng còn chưa quyết định về việc làm hoàng hậu.
Cổ Lạc Nhi rầu rĩ không vui nếm qua điểm tâm, không đi tới Minh Châu lâu, mà là tới Nghị Chính phòng.
Muốn né tránh nàng?
Không có cửa đâu.
Cổ Lạc Nhi hùng hổ đi đến Nghị Chính phòng, muốn tìm Đông Phong Túy hưng sư vấn tội.
An Thụy đang đứng trước cửa nghị chính phòng, như đã sớm đoán được Cổ Lạc Nhi sẽ đến, trông thấy nàng từ trên xe ngựa xuống, vẻ mặt không có lấy một tia kinh ngạc.
Cổ Lạc Nhi mới xuống xe ngựa, liền bị An Thụy ngăn lại.
“Nương nương, Hoàng thượng muốn lão nô chuyển cáo một câu.”
“Là gì?”
“Hoàng thượng nói, nếu như nương nương muốn tìm ngài thảo luận về việc phong hậu, ngài ấy không ngại tiếp tục dùng phương thức tối qua trả lời nương nương.”
Cổ Lạc Nhi tức giận trừng mắt nhìn vào trong Nghị Chính phòng.
Cái tên này, lại muốn giở trò lưu manh.
Hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn, còn không ngại giở trò lưu manh trước mặt mọi người, thật quá đáng hận.
Nếu bây giờ nàng tiến vào, có phải hắn sẽ lấy lòng tiểu nhân, nghĩ lầm nàng tới đầu hoài tống bão?
(Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.)
Hừ, phân nửa sẽ nghĩ vậy.
Cổ Lạc Nhi nổi cơn giận, ảo não tiến vào xe ngựa, đi đến Minh Châu lâu.
An Thụy mỉm cười đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577116/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.