Trời ạ, tên này quá khó đối phó rồi.
Đông Phong Linh giả bệnh, ngay cả ngự y còn giấu được, nhưng lại không thể giấu cái tên cả ngày chỉ biết ngủ này.
Nàng thật sự càng ngày càng không hiểu nổi Đông Phong Túy.
Câu nói sau của Đông Phong Túy, phải đến ngày hôm sau Cổ Lạc Nhi mới hiểu được.
Sáng ngày thứ hai, Cổ Lạc Nhi theo Đông Phong Túy ngồi xe ngựa tới Nghị Chính phòng.
Vừa mới đi vào gian phòng lớn bình thường Lý Tiến xử lý công vụ, Cổ Lạc Nhi giật nảy mình.
Chỉ thấy Lý Tiến đang bận rộn vùi đầu trước án.
Khuôn mặt vốn thanh tú sau một đêm trở nên tiều tụy đi rất nhiều.
Thấy Đông Phòng Túy, Lý Tiến bước lên phía trước hành lễ.
“Ái khanh không cần đa lễ.”
Đông Phong Túy nhàn nhạt nói, kéo Cổ Lạc Nhi ngồi xuống thượng thủ, tiện tay mở ra một cuốn sổ con trên bàn.
“Lý ái khanh, cả đêm qua khanh chưa hề nghỉ ngơi?”
Lý Tiến kinh sợ bẩm: “Vâng. Đêm qua Phong Linh công chúa an giấc nghỉ ngơi, thần mới có thời gian tới xử lý chính sự. Cũng may chưa chậm trễ.”
Cổ Lạc Nhi giờ mới hiểu được, vì sao Đông Phong Túy nói không muốn Lý Tiến phải mệt chết.
Hóa ra hắn đã sớm ngờ tới, Lý Tiến sẽ tới đây tăng ca cả buổi tối.
Hắn hiểu rất rõ Lý Tiến.
Đông Phong Túy bỏ qua cuốn sổ con trên tay, nói với Lý Tiến đang đứng ở một bên.
“Khanh tới Minh Châu lâu, chăm sóc tốt cho Phong Linh. Sự vụ tạm thời để trẫm xử lý, buổi tối khanh không cần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577113/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.