“Hắn là hoàng đế, một tiểu nữ tử như ta sao có thể khiến hắn như vậy?”
Đông Phong Linh thu lại nụ cười, rất chân thành khuyên Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, hoàng huynh ta kỳ thực là người rất có chủ kiến. Nếu như nói, trên đời này ai có thể ảnh hưởng tới huynh ấy, e rằng cũng chỉ có tỷ.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng khoát tay.
“Ta đâu có bản lĩnh lớn như vậy. Theo ta thấy, Lý Tể tướng xử lý chính sự rất khá, cho nên hoàng huynh muội mới yên tâm giao triều chính cho hắn. Muội cũng đừng lo lắng, hắn sẽ ứng phó được.”
Đông Phong Linh ai oán nhìn nàng.
Cổ Lạc Nhi giả bộ như không phát hiện, nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phố cảnh.
Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được ánh mắt của Đông Phong Linh, Cổ Lạc Nhi sau khi thưởng xong hai con phố, nhấc tay đầu hàng.
“Được rồi, ta sẽ tận lực thử xem.”
Đông Phong Linh lúc này mới tươi cười trở lại.
“Cũng tạm được. Lạc Nhi, ta vẫn biết tỷ có nghĩa khí mà.”
Cổ Lạc Nhi cười khổ, đáp ứng muội ta mới có nghĩa khí hả? Hừ, tên hoàng huynh kia của muội, khiến người khác nhìn không thấu, việc này ta cũng không thể nắm chắc.
Hồi tưởng lại, mấy buổi tối nay, Đông Phong Túy đều ngủ trong phòng, không có bất kỳ hành động dị thường nào.
Tên này, thật đúng là cả ngày lẫn đêm đều ngủ, không đau đầu sao?
Nhưng mà, Lãnh Dạ lại để cho nàng giám thị hắn, chẳng lẽ hắn thật sự có chỗ nào dị thường?
Cổ Lạc Nhi nào đâu biết, mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577107/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.