Cổ Lạc Nhi đã hiểu, Đông Phong Linh ám chỉ chính là nhóm người bên cạnh Nguyệt Quý phi. Trang Ái Liên cũng cau mày gật gật đầu. “Lạc Nhi, cô phải cẩn thận đó.” “Ah, ta hiểu.” Cổ Lạc Nhi ủ rũ trả lời. Vì sao nàng đã không muốn gây chuyện, lại gặp phải nhiều chuyện phiền não như vậy đây? Nàng còn đang bởi hai nam nhân mà hao tâm tổn sức, người khác lại ghét hận nàng, muốn cùng nàng giành giật Đông Phong Túy. “Lạc Nhi.” Đông Phong Linh cầm tay Cổ Lạc Nhi, muốn nói nhưng lại thôi. “Sao vậy?” Cổ Lạc Nhi hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của Đông Phong Linh, bình thường nàng rất thẳng thắn. Đông Phong Linh xấu hổ một hồi lâu mới nói: “Cùng ta đi tới chính sự phòng, được không?” Chính sự phòng? Cổ Lạc Nhi hiểu ra, đó là nơi các đại thần xử lý việc triều chính. Đông Phong Linh muốn đi gặp Lý Tể tướng. Hé miệng cười nói: “Được, khi nào thì đi?” “Đi luôn bây giờ.” Cổ Lạc Nhi không hỏi thêm, theo Đông Phong Linh ngồi trên xe ngựa. Nàng rất tò mò, nhưng nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Đông Phong Linh, sợ hỏi nhiều sẽ làm nàng thêm khó xử. Xe ngựa đi rất xa, Đông Phong Linh mới nói: “Lạc Nhi, những ngày nay, hình như mọi người đều đang bàn tán việc chúng ta mở Minh Châu lâu.” “Ta biết. Cứ để bọn họ bàn tán, không có gì đáng ngại.” “Nhưng là, nếu như cha mẹ của Ái Liên các nàng tìm tới cửa, chúng ta còn có thể ngồi yên không để ý đến sao?” Cổ Lạc Nhi kinh ngạc. “Bọn họ đã tìm tới cửa?” Đông Phong Linh gật gật đầu. “Ngay ngày hôm qua,lúc tỷ ra ngoài xem xét nơi mở chi nhánh, bọn họ đã tới.” “Bọn họ đã nói gì?” Cổ Lạc Nhi khẩn trương hỏi. Nhìn thần sắc Đông Phong Linh, nhất định không có gì ổn. “Bọn họ như thế nào ư?” Đông Phong Linh cười khổ, “Đương nhiên là mắng các nàng một trận, nói các nàng làm bẽ mặt môn phong, xuất đầu lộ diện đồi phong bại tục gì gì đó. May là bọn họ còn không biết chuyện Ái Liên lên đài ca múa, bằng không không giận ngất xỉu mới là lạ.” Cổ Lạc Nhi tức giận nói: “Ngay cả hoàng huynh muội còn chưa nói gì, lại giúp chúng ta mở Minh Châu lâu, bọn họ sao dám nói như vậy?” “Phải đó.” Đông Phong Linh cũng tức giận không thôi. Cổ Lạc Nhi hiểu được tại sao nàng phải đi tìm Lý Tể tướng. Hỏi: “Muội đi tìm Lý Tương, là muốn để hắn can thiệp bọn họ?” “Đúng vậy.” Đông Phong Linh nặng nề mà gật đầu. “Hoàng huynh mọi chuyện đều không để ý tới. Chỉ có Lý Tương mới có thể quản được bọn họ.” Cổ Lạc Nhi tò mò hỏi: “Lý Tương bổn sự rất lớn sao? Hình như mọi người đều rất phục hắn nha.” Nàng còn nhớ rõ, người không sợ trời không sợ đất, chuyện xấu đều làm như Phùng Thái Úy ở trước mặt Lý Tể tướng còn phải phục phục thiếp thiếp. Đông Phong Linh không cho là đúng nói. “Cái gì nha. Hắn chính là người thành thực, thay hoàng huynh bán mạng mà thôi.” “Vậy tại sao Phùng Thái Úy thấy hắn lại giống như chuột thấy mèo một dạng?” Đông Phong Linh bị tỉ dụ của nàng đùa đến che miệng bật cười. “Phùng Thái Úy nếu nghe thấy tỉ dụ này của tỷ, không biết sẽ giận thành bộ dáng gì nữa. Người khác sợ Lý Tương, là bởi vì hoàng huynh ta ban cho hắn một Thượng Phương Bảo Kiếm.” “Là loại Tiền trảm hậu tấu sao?” Cổ Lạc Nhi hiểu ra. “Đúng vậy. Hoàng huynh nói, nếu có người dám cãi mệnh lệnh của Lý Tương, tùy ý Lý Tương xử trí.” “Hắn đã từng chém người nào chưa?” “Có chứ. Lúc đầu có người không phục, bởi vì Lý Tương không có bối cảnh nào, chỉ là một tân khoa trạng nguyên, mà hoàng huynh lại một tay nhấc hắn lên làm Tể tướng, một bước lên trời, người khác nhất định sẽ không phục.” Cổ Lạc Nhi âm thầm gật đầu. Quan quan tương vệ, nhóm quan to trong triều chắc chắn sẽ cấu kết với nhau, chỉ một mình Lý Tể Tướng muốn ngồi yên ở vị trí này, quả thực khó khăn. Mặt khác, Đông Phong Túy dám làm như thế, dám giao tất cả quyền hành cho một tân nhân, rất có quyết đoán. Vè mặt Cổ Lạc Nhi có chút hoảng hốt. Bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, Đông Phong Túy đối với nàng, có phải cũng giống như Lý Tể Tướng? Mượn tay nàng để làm chuyện hắn muốn? Nhưng là, rõ ràng hắn đâu có làm cái gì, ngay cả nửa điểm ám hiệu cũng không có. “Lạc Nhi, tỷ lại ngây người rồi?” Đông Phong Linh tò mò quan sát Cổ Lạc Nhi. Cổ Lạc Nhi là một cô gái phóng khoáng, trước kia rất ít khi trông thấy nàng khác thường như vậy. Cổ Lạc Nhi phục hồi lại tinh thần, che dấu nói: “Ta đang nghĩ, Lý Tể tướng làm những gì, có thể khiến cho người ta phục hắn.” Đông Phong Linh hé miệng cười, trong mắt toát ra vẻ say mê. “Hắn đã chém tiền Thái Úy. Thái Úy đó ỷ mình là phụ thân của một phi tử trong cung, trong tay lại cầm quyền cao, trong triều có rất nhiều người là môn sinh của y, bởi vậy căn bản không đem Lý Tể tướng để vào mắt.” “Hắn cũng giống như Phùng Thái Úy, làm rất nhiều chuyện xấu sao?” “Còn nhiều hơn nữa, tựa như muốn đem nửa triều đình biến thành nhà hắn vậy.” “Cho nên Lý Tương liền chém hắn?” “Đúng vậy. Lần đó y cường đoạt dân nữ giữa đường, vừa lúc Lý Tương trông thấy, liền rút thượng phương bảo kiếm chém hắn.” “A, chỉ đơn giản như vậy ư.” Cổ Lạc Nhi cảm thấy có chút khó tin, chém một viên quan lớn của triều đình, hơn nữa lại còn là đại quan mang trọng quyền, sao có thể qua loa như vậy? “Đương nhiên không phải.” Đông Phong Linh đưa mắt lên bầu trời, giống như đang hồi tưởng. “Lý Tương sớm đã bắt tay sắp xếp án tử của y, nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội. Cái gọi là cường đoạt dân nữ, chẳng qua chỉ là một nguyên nhân thôi. Tiền Thái Úy kia vừa chết, Lý Tương sẽ liệt kê mọi bằng chứng, khiến người không thể không phục. Ngay cả đám tay chân của tiền Thái Úy, cũng bởi vì hắn đã chết không thể phụ thuộc, như rắn không đầu, không dám làm càn với Lý Tương.” Cổ Lạc Nhi âm thầm bái phục. Khó trách Đông Phong Linh mê luyến Lý Tương, xem ra hắn đúng là một người rất có trách nhiệm. Con mắt nhìn người của Đông Phong Linh cũng không tệ lắm. “Sau khi tiền Thái Úy kia chết, Phùng Thái Úy liền được tiếp nhận vị trí sao?” “Đúng vậy a. Sau đó, Lý Tương đã tiến cử Phùng Thái Úy với hoàng huynh.” Cổ Lạc Nhi hiểu ra, khó trách Phùng Thái Úy chịu phục Lý Tể tướng. Không chỉ vì hắn có trong tay thượng phương bảo kiếm, mà còn là vị trí Thái Úy này là do Lý Tể Tướng giúp hắn có được. Song còn có một chuyện Cổ Lạc Nhi không rõ. “Tên Phùng Thái Úy này đâu có gì đặc biệt đâu, vì sao Lý Tương lại muốn tiến cử hắn?” “Ta cũng không rõ, hỏi Lý Tương, hắn lại không chịu nói.” Đông Phong Linh hiển nhiên đối với vấn đề này rất là khó hiểu. Cổ Lạc Nhi không tiếp tục hỏi nữa. Những chuyện trong triều đình, nàng không có hứng thú. Dù sao có Đạp Tuyết cho nàng chỗ dựa, Phùng Thái Úy không dám tiếp tục hại nàng, nàng không cần phải lo lắng hắn. Bên tai lại văng vẳng lời Đạp Tuyết đã từng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]