Thả tay xuống, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ cảm thấy thế nào?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, lại nhìn kỹ một lúc, Đông Phong Túy đã nhắm hai mắt lại, có vẻ như đang say sưa mộng đẹp.
Cổ Lạc Nhi không làm kinh động hắn, kéo y sam của hắn xuống, giúp hắn đắp kín chăn.
Ngẩng mắt nhìn, ngoài cửa sổ đã ló ra ánh nắng sớm.
Mấy chú họa mi dưới mái hiên lại bắt đầu hót vang.
Hóa ra đã đến thời gian bình thường nên thức dậy.
Cổ Lạc Nhi cân nhắc, Đông Phong Túy chẳng qua chỉ từ trên giường té xuống đất, trên mặt đất còn trải thảm, hẳn là không có chuyện gì lớn lắm.
Bây giờ lại ngủ say được như vậy.
Nếu quả thật bị thương đến thế kia, hắn còn có thể ngủ được sao?
Như vậy, sẽ không cần phải tìm ngự y đi, nàng phải đi tới Minh Châu Lâu.
Hôm nay Minh khai trương Châu lâu, là một ngày quan trọng nhất, không thể chậm trễ được.
Chỉ là, rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng.
Lúc ăn qua bữa sáng, trước khi chuẩn bị xuất môn, Cổ Lạc Nhi hỏi Hỉ Thuận.
“Hỉ Thuận, lãnh sương cao bình thường một ngày thoa mấy lần mới tốt?”
Vẻ mặt Hỉ Thuận kinh ngạc, trong kinh ngạc lại hiện ra kinh hỉ.
Vui vẻ ra mặt hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng ban cho người lãnh sương cao?”
Mấy tiểu thái giám tiểu cung nữ khác cũng đều tiến sát lên, muốn nghe câu trả lời của Cổ Lạc Nhi.
Mấy ngày nay bọn họ tiếp xúc rất nhiều với Cổ Lạc Nhi, Cổ Lạc Nhi vừa không kiêu ngạo, lại còn thường kể chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577087/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.