Lời Cổ Lạc Nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy ngước lên ôn nhu cười cười với nàng.
“Được rồi, ngươi ngồi xuống đi. Dùng qua bữa tối chưa? Cùng trẫm ăn đi.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Đông Phong Túy.
Nàng chưa bao giờ thấy qua hắn cười như vậy.
Vẫn là ôn nhu, nhưng cùng với ôn nhu ngày trước muốn chỉnh nàng có chút bất đồng.
Đột nhiên nhớ ra, thật sự nàng cũng chưa ăn cơm tối a.
Chạy cả một buổi chiều, vừa rồi lại chạy qua chạy lại vô số chuyến, chỉ cảm thấy mệt mỏi, khiến cơn đói bụng đều quên hết trơn.
Chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, còn tưởng rằng là mệt mỏi đây.
Được Đông Phong Túy nhắc nhở, Cổ Lạc Nhi mới nhớ ra, thật sự nàng rất đói bụng.
Cũng không khách khí với Đông Phong Túy, ngồi xuống bên cạnh.
Sớm có cung nữ đưa bát đũa lên, cực kỳ hâm mộ nhìn nàng.
Nói thật, trong cung này, đâu có người nào cùng Hoàng thượng cùng bàn ăn cơm đâu.
Này thật sự là vinh hạnh hết sức đặc biệt.
Cổ Lạc Nhi cũng không biết là vinh hạnh đặc biệt gì, trong đầu nàng hoàn toàn không có thể loại cấp bậc quy chế này.
Cũng không xem trọng hình tượng gì, tự do tự tại ăn cơm.
Đông Phong Túy nhìn bộ dạng nàng ăn như lang thôn hổ yết, không khỏi buồn cười.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ hài nhi nhà nào ăn uống như vậy.
Chỉ có điều, đối với cách cư xử của Cổ Lạc Nhi, hắn chẳng những không cảm thấy kỳ quái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577068/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.