“Không mệt không mệt. Hoàng thượng, có thể chiếu cố người dùng bữa tối, là vinh hạnh của Lạc Nhi.”
Cổ Lạc Nhi nghe lời này, chính mình cũng phải buồn nôn.
Lời nói buồn nôn như vậy…, nếu không phải tính mạng đang bị đe dọa, nàng còn lâu mới nói ra miệng a.
Đông Phong Túy không hề khước từ, để Cổ Lạc Nhi đỡ, ngồi vào chỗ đầu trên bàn ăn.
Nhìn lướt trên bàn ăn, chủ động nói: “Cháo loãng rau dưa tốt cho thân thể, trẫm vẫn là nên ăn cháo loãng rau dưa. Đều mang những thứ này xuống đi.”
Cổ Lạc Nhi làm sao còn có thể để hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.
Vội vàng nói: “Hoàng thượng, đừng, người hãy ăn những thức ăn này đi, rất nhiều dinh dưỡng.”
Đông Phong Túy cố ý vô cùng kinh ngạc nhìn Cổ Lạc Nhi.
Hỏi: “Ái phi, không phải nàng nói, ăn cháo loãng rau dưa rất tốt cho thân thể sao?”
Cổ Lạc Nhi toát mồ hôi.
Nàng chỉ là vì chỉnh hắn mới nói như vậy chứ sao.
Tên này, làm gì mà nhớ rõ ràng lời nàng nói như vậy?
Thật là, đầu óc thông minh không thèm suy nghĩ quốc gia đại sự, luôn đem lời nói của nàng nhớ kỹ trong lòng.
Cười theo giải thích.
“Hoàng thượng, Lạc Nhi trước nói như vậy, là vì mỗi bữa Hoàng thượng đều ăn thịt cá, dinh dưỡng quá thừa, cho nên cần ăn chút cháo loãng rau dưa để điều lý tràng vị. Kỳ thật, lúc nào cũng ăn cháo loãng rau dưa, sẽ không đủ dinh dưỡng.”
Đông Phong Túy cười.
Hắn đã biết, hôm nay Cổ Lạc Nhi sẽ không dám để hắn ăn cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577067/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.