“Đã biết.”
Cổ Lạc Nhi buồn bã ỉu xìu nói.
“Ngươi vẫn nên coi chừng một chút a, đây chính là hoàng cung.”
Lãnh Dạ cũng không cất thêm một tiếng, Cổ Lạc Nhi lời còn chưa nói xong, hắn đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nháy mắt đã biến mất trong màn đêm, không thấy bóng dáng.
Cổ Lạc Nhi đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn lên bầu trời đêm.
Nàng phải ngăn gian phòng này ra, chỉ vài ngày ngắn ngủn đã bị hai người trong tam đại công tử chiếu cố đến.
Hai người kia, đều cùng một loại tính tình.
Lặng yên không một tiếng động mà xông vào, lúc đi cũng liều lĩnh, nói đi là đi.
Không muốn để nàng đến giúp bọn hắn đóng cửa sổ hộ.
Cổ Lạc Nhi nhìn lên bầu trời đêm.
Đêm nay khí trời thật trong lành.
Sao đầy trời, nháy nháy lung linh.
Giống hệt với thời không kia của nàng.
Cổ Lạc Nhi bỗng nhiên vô cùng nhớ đến gia đình ở nơi xa không biết như thế nào, nhớ nhà, nhớ người thân, bằng hữu.
Cứ tưởng rằng, bọn họ chỉ mang đến cho nàng gông xiềng.
Nàng luôn phải chịu bức bách của bọn họ, bị ép làm cái này làm cái kia.
Bây giờ mới biết được, ngoại trừ gông xiềng, bọn họ còn cho nàng, sự quan tâm, và yêu thương vô bờ.
Như ở thời không xa lạ này, tự do tuy có, nhưng không ai thật tình quan tâm đến nàng.
Cũng không phải không có, Đông Phong Linh cũng coi là bằng hữu tốt của nàng, nhưng dù sao hai người cũng chỉ mới quen, hơn nữa, hoàn cảnh cuộc sống quá khác biệt.
Không thể thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577060/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.