Chương trước
Chương sau
Nghĩ lại, lúc ấy nàng và Đông Phong Linh ở bên bờ Kính Hồ, chung quanh không có người nào khác nha.
Đông Phong Linh cũng không có khả năng đến tố cáo, cho dù tố cáo cũng không kịp.
Nhất định lúc ấy đã bị ai đó nghe trộm được.
Aiz, cái hoàng cung này thật đúng là, tai vách mạch rừng, khó trách Đông Phong Linh bảo nàng chớ nói lung tung.
Nếu không phải ở thời không này, khoa học kỹ thuật không phát triển, Cổ Lạc Nhi cơ hồ còn muốn hoài nghi Đông Phong Túy đã gắn máy nghe trộm lên người nàng.
Nếu không, vì sao tất cả cử động của nàng đều không thể giấu được hắn?
Cổ Lạc Nhi cố ý giả bộ hồ đồ với Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, còn có loại sự tình này a? Người kia thật là to gan lớn mật.”
“Trẫm cũng cảm thấy vậy.”
“Hoàng thượng, người đã biết rõ kế hoạch của chúng ta, biết chúng ta đều là vì muốn tốt cho người, người nên đáp ứng a, được không?”
Đông Phong Túy kiên định lắc đầu.
“Không được.”
Cổ Lạc Nhi nói đi nói lại, Đông Phong Túy như thế nào cũng không chịu đáp ứng đề nghị của nàng.
Chẳng những không đáp ứng, còn năm lần bảy lượt đuổi nàng đi.
Chỉ có điều là, phản ứng của hắn cũng nằm trong dự đoán của Cổ Lạc Nhi.
Hậu phi ra ngoài kinh doanh trà lâu, quá kinh thế hãi tục.
Thấy Đông Phong Túy tư tưởng kiên định vững chắc không chịu đáp ứng, Cổ Lạc Nhi đành phải cáo từ, trở lại Cầm Sắt điện, suy tư về đối sách khác.
Xem ra, mềm mỏng không được đành phải mạnh bạo thôi.
Dù sao a, Cổ Lạc Nhi nàng sẽ không chịu thua, muốn làm cái gì thì nhất định phải nghĩ mọi cách làm đến cùng.
Đêm đó, Cổ Lạc Nhi lại khóa trái cửa phòng lại.
Thắp ngọn đèn, nằm ở trên giường, vừa cân nhắc vừa viết ra kế hoạch cho thời gian tới.
Không quen dùng bút lông, bèn kiếm mấy viên than đen còn thừa lại lúc thiêu nướng, vót nhọn, dùng giấy bọc quanh, tay cầm một đầu để sử dụng bút.
Đang hết sức chăm chú viết, ngọn đèn bỗng nhiên lay động vài cái.
Giống y hệt thời điểm nàng vẽ tranh lần trước.
Lúc này Cổ Lạc Nhi có vết xe đổ, cảnh giác dừng tay.
Quả nhiên, mấy lọn tóc bên tai bị gió thổi nhẹ nhàng phiêu tán về phía trước, sau đó thì dừng lại.
Cổ Lạc Nhi để bút xuống, gập giấy lại, giấu vào trong ngực, lúc này mới xoay người.
Quả nhiên, trước mặt của nàng, giữa gian phòng, một hắc y nhân đang đứng.
So với Đạp Tuyết công tử cũng cao lớn như nhau.
Ngọn đèn chiếu bóng lưng hắn lên trên tường, bóng đen in xuống càng thêm cao lớn.
Chỉ là, lúc này Hắc y nhân không trùm lụa đen.
Ánh đèn chiếu lên mặt của hắn, đường nét trên gương mặt hắn hiện ra rõ ràng hơn, ánh mắt lại càng phát ra vẻ thần bí lãnh ngạo.
Cổ Lạc Nhi thầm khen, ban đêm hắn càng thêm có mị lực a, dáng vẻ so với lần trước ở trong tửu lâu còn mê người hơn.
Ách, lời này hình như hơi có chút ám muội a.
Hắc y nhân mặc kệ Cổ Lạc Nhi đang suy nghĩ gì, hắn đứng ở giữa phòng, lạnh lùng nhìn Cổ Lạc Nhi.
Cửa sổ đã bị đóng kỹ.
Ngoài cửa sổ im ắng, hiển nhiên không có ai phát hiện Hắc y nhân vào đây.
“Là ngươi hả. Tìm ta có chuyện gì?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng chào hỏi, còn duỗi lưng mỏi một cái thật dài.
Huh, nàng lúc đã học tập động tác này của Đông Phong Túy rồi?
Hắc y nhân hiển nhiên cũng phát hiện điểm ấy, mỉa mai nói: “Ngươi và hắn thật đúng là một đôi a.”
Cổ Lạc Nhi nghĩ tới trước đó, chuyện nàng tưởng tượng ra Đông Phong Túy cùng Nguyệt quý phi hợp thành một đôi, trong tâm bỗng nhiên trở nên cực không thoải mái.
Ngay lập tức cãi lại.
“Đừng nói bừa, ta và hắn một chút quan hệ cũng không có.”
Hắc y nhân cũng không nói thêm gì nữa, lạnh giọng hỏi: ” Chuyện ta giao cho ngươi làm được như thế nào rồi?”
Cổ Lạc Nhi trả lời ngay: “Đương nhiên đều dựa theo ngươi giao mà làm.”
“Ồ?” Hắc y nhân giương lông mày lên, “Nói một chút xem.”
“Hắn buổi tối ngủ trong phòng ngủ, buổi sáng rời giường, nếm qua bữa sáng rồi đi đến dưới tàng Hạnh hoa ngủ. A, đúng rồi, bữa sáng của hắn đều có......”
Hắc y nhân không kiên nhẫn cắt ngang lời nàng.
“Ta không cần biết hắn ăn cái gì mặc cái gì.”
Cổ Lạc Nhi buông buông tay.
“Vậy ngươi muốn biết cái gì đây? Hay là muốn ta báo cáo cho ngươi cả bài trí trong phòng của hắn.”
Thần sắc trên mặt hắc y nhân càng thêm âm lãnh.
“Ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta sao?”
Cổ Lạc Nhi tuy không sợ hắn, thế nhưng cũng biết hắc y soái ca này không dễ lừa gạt.
Mày chau mặt ủ nói: “Công tử, ta thật sự đã đem tất cả những gì ta biết nói cho ngươi. Đông phong Túy đúng là một người lười như vậy, không tin ngươi đi tìm những người khác hỏi thăm xem.”
Hắc y soái ca lạnh lùng trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi.
Hồi lâu mới nói: “Từ nay về sau, lúc hắn ở trong phòng ngủ, ngươi đi cùng hắn.”
Cổ Lạc Nhi giật nảy mình, trên mặt hơi có chút nóng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.