Nghĩ lại, lúc ấy nàng và Đông Phong Linh ở bên bờ Kính Hồ, chung quanh không có người nào khác nha.
Đông Phong Linh cũng không có khả năng đến tố cáo, cho dù tố cáo cũng không kịp.
Nhất định lúc ấy đã bị ai đó nghe trộm được.
Aiz, cái hoàng cung này thật đúng là, tai vách mạch rừng, khó trách Đông Phong Linh bảo nàng chớ nói lung tung.
Nếu không phải ở thời không này, khoa học kỹ thuật không phát triển, Cổ Lạc Nhi cơ hồ còn muốn hoài nghi Đông Phong Túy đã gắn máy nghe trộm lên người nàng.
Nếu không, vì sao tất cả cử động của nàng đều không thể giấu được hắn?
Cổ Lạc Nhi cố ý giả bộ hồ đồ với Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, còn có loại sự tình này a? Người kia thật là to gan lớn mật.”
“Trẫm cũng cảm thấy vậy.”
“Hoàng thượng, người đã biết rõ kế hoạch của chúng ta, biết chúng ta đều là vì muốn tốt cho người, người nên đáp ứng a, được không?”
Đông Phong Túy kiên định lắc đầu.
“Không được.”
Cổ Lạc Nhi nói đi nói lại, Đông Phong Túy như thế nào cũng không chịu đáp ứng đề nghị của nàng.
Chẳng những không đáp ứng, còn năm lần bảy lượt đuổi nàng đi.
Chỉ có điều là, phản ứng của hắn cũng nằm trong dự đoán của Cổ Lạc Nhi.
Hậu phi ra ngoài kinh doanh trà lâu, quá kinh thế hãi tục.
Thấy Đông Phong Túy tư tưởng kiên định vững chắc không chịu đáp ứng, Cổ Lạc Nhi đành phải cáo từ, trở lại Cầm Sắt điện, suy tư về đối sách khác.
Xem ra, mềm mỏng không được đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577057/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.