Đông Phong Linh chỉ cho rằng Cổ Lạc Nhi đang nói giỡn.
Cổ Lạc Nhi lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Cho dù ta không biết võ công, ta cũng nhất định sẽ có biện pháp. Hừ, đừng trêu ta nóng nảy, ngày nào đó ta không thể không giáo huấn hắn một chút.”
“Được rồi, Lạc Nhi, lời này ngàn vạn lần chớ nói lung tung. Chúng ta trở về đi, sắc trời cũng không còn sớm.”
Đông Phong Linh kéo Cổ Lạc Nhi, lại dọc theo đường cũ quay trở về.
“Xoạt” Đông Phong Túy từ trên tảng đá đứng lên, khiến An Thụy càng thêm hoảng sợ.
Hoàng thượng thân thủ khi nào lại nhanh nhẹn như vậy?
Nếu không phải chứng kiến phẫn nộ trên mặt Đông Phong Thúy, An Thụy thật muốn lớn tiếng hoan hô.
Đông Phong Túy rời khỏi bóng liễu, tức giận nhìn về hai thân ảnh yểu điệu đằng trước càng lúc càng xa.
Loáng thoáng có tiếng nói chuyện từ phía trước bay tới.
“Phong Linh, muội biết Tam công tử trên giang hồ sao......”
Đông Phong Túy nặng nề mà hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, sải bước đi đến xe ngựa gần đó, ngồi lên xe ngựa.
Lớn tiếng phân phó nói: “Trở về.”
Bên cạnh xe ngựa, tất cả mọi người đều bị thanh âm của hắn làm cho hoảng sợ.
Hoàng thượng lười, từ trước đến nay khẩu khí nói chuyện đều là miễn cưỡng, nhàn nhạt, âm lượng a, đương nhiên cũng không cao đến như vậy.
Hôm nay, Hoàng thượng là làm sao vậy?
Tất cả mọi người đều ném ánh mắt hỏi thăm về phía An Thụy.
An Thụy chỉ biết cười khổ.
Duy ở trong lòng lặng lẽ thay Cổ Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577055/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.