Nàng chính là tức giận.
Người này, đã chạy đến nơi của nàng lánh nạn, còn dám uy hiếp nàng.
Uy hiếp nàng thì không nói, người ta là vì chạy thoát thân, vội vã bất đắc dĩ, nàng có thể lý giải.
Nhưng hắn dựa vào cái gì mà cười nhạo nàng?
Cười nhạo thì thôi, còn được một mà tiếp, cười nhạo hai ba cái liền, thật quá mức.
Người bịt mặt lại giống như không phát hiện ra động tác của nàng, dù bận vẫn ung dung ngồi ở bên giường.
Đột nhiên hỏi: “Ngươi thích hắn?”
“Ai?”
Cổ Lạc Nhi không hiểu gì hỏi.
Lập tức kịp thời phản ứng, người bịt mặt đang chỉ chính là bức họa Đông Phong Túy.
Nhún nhún vai, đáp: “Ta mới không thèm thích hắn, chỉ là một tên lười mà thôi.”
“Vậy ngươi vì sao lại vẽ hắn?”
“Vẽ hắn, chẳng qua là vì kiếm ít bạc thôi.”
“Thật sự một chút cũng không thích? Vậy sao ngươi có thể vẽ được tỉ mỉ như vậy, vẽ được giống như vậy?”
Người bịt mặt bộ dáng tựa hồ như có chút mất hứng.
“Ta giỏi về quan sát chứ sao. Bức tranh được không tốt, làm sao bán với giá cao được?”
Cổ Lạc Nhi tự tự nhiên nhiên mà nói.
Người bịt mặt hừ một tiếng, phản phản phục phục xem bức tranh.
Cổ Lạc Nhi không có hứng thú đi tìm hiểu tại sao hắn mất hứng, thấy hắn một mực xem tranh, đẩy đẩy đầu vai hắn.
Hỏi: “Này, ngươi thích không? Ta có thể ưu tiên bán cho ngươi.”
“Ta mới không cần.”
Người bịt mặt một cước vứt tranh xuống dưới, đứng lên.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577031/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.