Cổ Lạc Nhi không phản bác được.
Đông Phong Túy ngáp một cái thật to, giống như nói xong những lời này khiến hắn mệt muốn chết vậy.
Khẽ vươn tay, An Thụy vội vàng mang tới trà ngon đưa tới trong tay hắn.
Đông Phong Túy nhẹ nhàng hớp hớp trà.
Lúc này mới nói: “Đã đánh mất đồ thì phải đền, không có gì để bàn.”
Cổ Lạc Nhi tức giận móc ra chín lượng tám đồng bạc trên người còn sót lại, ném lên trên người Đông Phong Túy.
“Ta chỉ có đến như vậy. Nhiều nữa thì không, liều mạng có một đây, ngươi cầm đi.”
Đừng trách nàng chơi xấu, thật sự là bị Đông Phong Túy dồn ép.
Đúng là thượng bất chính, hạ tất loạn, khó trách Phùng Thái Úy phải khiến nàng tiêu tiền như nước bồi thường bình hoa, hóa ra việc hắn học là của người lãnh đạo trực tiếp này nha.
Đông Phong Túy khóe môi ngoéo một cái, đặt chén trà xuống, miễn cưỡng tựa vào chỗ tựa lưng trên giường.
“Không có bạc? Được rồi, vẫn còn người. Ngươi làm Tiên phi của trẫm, mỗi tháng có hai mươi lượng bạc tiền tiêu vặt, An Thụy, phải bao lâu mới có thể trả hết nợ? Đừng quên, tháng này chỉ có mười lượng.”
Hắn vẫn còn có tấm lòng tốt, tiền mua y phục kia của nàng không thèm so đo.
An Thụy thông cảm nhìn Cổ Lạc Nhi, tính nhẩm một hồi.
Đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, còn cần hai mươi năm linh mười nửa tháng nữa.”
“Ừ, Được rồi, chỉ có thể như vậy. Trẫm không chê ngươi, ngươi coi như hai mươi năm linh mười nửa tháng nữa làm Tiên phi a.”
Đây quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577020/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.