Nếu bị truyền ra, có thể khiến cho mọi người ngờ vực.
Lại nâng mắt vừa nhìn, thấy Cổ Lạc Nhi chạy tới cửa chính Tử Tiêu Cung, An Thụy vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Trong điện, Đông Phong Túy nhìn bát cháo loãng trước mặt, trong đầu thoáng qua dáng vẻ hưng phấn của Cổ Lạc Nhi lúc vừa mới húp cháo.
Không khỏi hiếu kỳ, cháo này thật đúng là ngon như nàng nói sao?
Thử bưng bát lên, nhẹ nhàng nếm thử một miếng.
Lúc mới vào miệng mùi vị bình thường, tiếp tục tinh tế thưởng thức, trong miệng lại lưu lại dư hương, mùi vị này thật thoang thoảng mà thơm dịu…
Không thể so với những bữa tiệc lớn bình thường hắn ăn, vào miệng tư vị nồng đậm, nhưng ăn đi ăn lại cảm thấy có chút phát ngán.
Giữa bát cháo lại ánh ra bóng dáng Cổ Lạc Nhi.
Kỳ thật, nghĩ lại, cháo này cảm giác đúng là có điểm giống như Cổ Lạc Nhi.
Mới nhìn cảm thấy nàng tùy tiện, không có dáng vẻ nữ tử khuê các, tinh tế hiểu ra, lại cảm thấy thú vị vô cùng.
Nhưng mà, dù nói thế nào nàng cũng không nên làm hỏng khẩu vị của hắn a.
Phảng phất như thấy được ánh mắt Cổ Lạc Nhi giảo hoạt tinh ranh, thấy được sắc mặt nàng đạt được âm mưu, Đông Phong Túy không khỏi bực bội lần nữa.
Hắn mọi việc đều nhàn nhạt, từ trước đến nay rất ít khi tức giận.
Nhưng hôm nay, hắn chính là nhịn không được phải tức giận, phải tức giận Cổ Lạc Nhi đáng giận kia.
Đông Phong Túy nặng nề buông bát cháo.
“Oanh” một tiếng vang lên, cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577014/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.