Đông Phong Túy nhìn chằm chằm vào tay nàng đang xoa yết hầu, miệng nuốt nước miếng, nói: “Ngươi chọn cho trẫm chỗ sạch sẽ là được.”
Hắn cuối cùng có thể thuận lợi nói ra một cậu.
Đông Phong Túy căm tức mà nghĩ, từ nay về sau dùng bữa có nên đem tiểu nữ tử này xếp vào danh sách những người cấm lui tới không?
Cổ Lạc Nhi càng nổi giận, hắn ngược lại càng đắc ý, còn muốn khuyến khích nàng bộc phát a, còn lâu nàng mới hầu hạ hắn.
Vừa rồi cư nhiên không có chán ghét hắn, được, nàng lại tiếp tục.
Ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng, ngài thật sự muốn ăn nó? Oa, Hoàng thượng, ngài sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ngươi biết cá bị giết thế nào không? Đang sống sờ sờ mà bị người ta đem róc vẩy xuống a.”
Đông Phong Túy lông tơ trên người dựng đứng.
Cổ Lạc Nhi nhìn Đông Phong Túy từ trên xuống dưới, dứt khoát tóm lấy hắn làm ví dụ.
“Hoàng thượng, ngài ngẫm lại xem, nếu có người cầm dao, lấy da trên người ngài một tấc một tấc cắt đi, máu tươi đầm đìa, đau như dao cắt. A, không phải đau nhức như dao cắt, vốn chính là đang dùng dao cắt......”
“Nương nương, lời này không thể nói ra.”
An Thụy vội vàng cắt ngang lời Cổ Lạc Nhi.
Hắn là một nô tài, vốn không nên xen vào, thấy rõ Cổ Lạc Nhi càng nói càng không ra gì, vội vàng cắt ngang nàng, nhắc nhở nàng.
Hắn là yêu mến Cổ Lạc Nhi, chỉ sợ nàng họa tòng khẩu xuất.
(họa tòng khẩu xuất: vạ miệng, tai họa từ miệng mà ra)
Cắt Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577013/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.