Sơn Linh tiếp tục nói. “Nhưng bởi vì thái tử giả vờ đã nhiều năm, Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đã đi về cõi tiên thật sự đã thất vọng với hắn rồi, cho nên Hoàng hậu nương nương trước khi đi đã đem quyền binh mã nửa giang sơn giao vào tay chủ nhân. Cứ như vậy, chủ nhân rất bị động chống đỡ cục diện chính trị. Cho dù hắn có vạn lần không muốn, nhưng cũng không thể thoát khỏi thân phận hoàng tử của mình. Vệ cô nương, ngươi cũng từng ở tiểu trúc trong núi, ngươi nên hiểu, chủ nhân thích nhất cuộc sống như vậy, hắn ghét quyền thế, ghét thế tục phân tranh. Cho nên hắn muốn thoát khỏi hoàn toàn phạm vi cai quản của hoàng cung, nhưng bất đắc dĩ, không nghĩ ra cách tốt.”
“Cho nên các ngươi nghĩ tới Thiên Sở, nghĩ Thiên Sở còn có hai tòa thành vẫn ở trong tay người khác. Lúc này mới dùng cách như vậy tạo ra một cái chết giả cho Quý Mạc Trần, để hắn từ nay về sau chỉ còn là một tấm bài vị xuất hiện trong thái miếu!”
Vệ Lai chậm rãi lắc đầu, ngược lại thở dài.
“Lợi dụng Hoắc Thiên Trạm dường như không tốt lắm? Ta nói đến Hoàng Đế Thiên Sở. Các ngươi lợi dụng hắn như vậy, có phải có chút không quang minh lỗi lạc không?”
Sơn Linh cúi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Chủ tử nói rồi, nếu như Hoàng Đế Thiên Sở không quá xấu xa, đối với ngươi cũng không tốt, biết ngươi nhất định sẽ hỏi những câu này. Cho nên hắn bảo ta nói cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713709/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.