Quý Mạc Trần bật cười, thì ra nàng vì Sơn Linh nhỏ mọn nên mới băn khoăn, không khỏi nói:
“Chỉ là một tiểu nha đầu đi theo ta rất nhiều năm thôi, có thể là do thói quen, ngươi đừng để trong lòng.”
Vệ Lai trợn trừng mắt,
“Nha đầu kia nói nếu ta không cách xa ngươi ra, nàng sẽ đem việc ta bị ngươi... Bị ngươi, khụ, chữa thương nói ra, nói sau này ta sẽ không thành thân được!”
Nghe câu này xong Quý Mạc Trần luôn trong sáng yên tĩnh trên mặt cũng hồng hồng, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, không bao lâu lại quay lại, nói:
“Tuy nói lúc ấy vì cứu mạng ngươi, đó cũng là vì không có cách nào khác. Nhưng nếu ngươi muốn ta chịu trách nhiệm, ta chịu là được.”
“Nói cái gì đó!” Vệ Lai giận, “Đại phu chỉ xem bệnh cho người ta thôi, có gì đặc biệt hơn người, tại sao muốn lão tử tìm người chịu trách nhiệm!” Nàng thở hổn hển hít mấy ngụm khí to, cũng không biết là nơi nào đó chợt hiện lên lửa giận vô hình, vừa nghe Quý Mạc Trần nói muốn vì nguyên nhân đó mà chịu trách nhiệm nàng liền buồn bực hận không được đấm hắn mấy đấm.
Quý Mạc Trần không lên tiếng, chỉ nhìn nàng, chờ đợi câu tiếp theo.
Không ngờ, Vệ Lai chỉ kêu mấy tiếng, lại tùy ý phất phất tay, cũng không hề tiếp tục cái đề tài này nữa.
“Được rồi, đều nói xong rồi, ta phải đi, ngươi tránh ra!” Nàng lải nhải với con ngựa, muốn đi vòng qua người Quý Mạc Trần.
Đáng tiếc, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713501/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.