Quý Mạc Trần không nói, hắn đã rất quen với thái độ này của Vệ Lai rồi. Hắn cũng không giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên trước lấy roi ngựa, đi thẳng đến chỗ mặt đối mặt với nàng, lúc này mới nói tiếp:
“Tại sao phải đi?”
Lần này Vệ Lai không trốn tránh, có một số việc phải bàn dù có thế nào cũng không tránh được, tựa như tòa hoàng cung này, nàng biết, sớm muộn gì có một ngày, sẽ có người tìm nàng đòi lại món nợ của Lam Ánh Nhi kia.
“Quý Mạc Trần!” Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện nghiêm túc với hắn như thế, gọi tên của hắn. “Quý Mạc Trần thật xin lỗi, ngươi đã cứu ta, chứa chấp ta còn trị thương cho ta, nhưng lúc ta đi lại không nói với ngươi một tiếng, thành thật xin lỗi! Nhưng mà... Ta không thể không đi!”
“Lý do.” Hắn tựa như thật bình tĩnh, một chút nóng nảy cũng không có.
Vệ Lai gật đầu một cái, lại giơ tay lên đè lại cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo của vết thương, sau đó nói:
“Ngươi xem, ta đây thương nặng như vậy, rất rõ là bị người ta bắn trúng tên. Mặc dù ta chạy, nhưng thoát được nhất thời cũng không thoát được mãi mãi. Một ngày nào đó kẻ thù sẽ tìm đến, ta không muốn quấy rối sự thanh tĩnh của ngươi...” Nàng ngừng một chút, thẳng nhìn Quý Mạc Trần, lại nói: “Ta thấy võ công của ngươi rất cao, không tin mấy canh giờ trước trộm đến mà mấy người kia lại không phát hiện ra ngươi. Ta không muốn cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713498/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.