Lúc này Vệ Lai đang mặc một bộ váy áo toàn thân đều màu trắng, nghe nói là Sơn Linh đặc biệt xuống núi mua cho nàng.
Nàng đứng thẳng người nhìn kỹ lại toàn bộ cơ thể mình, lại nhìn sang Quý Mạc Trần đứng yên lặng cách đó không xa, đột nhiên cao giọng nói:
“Tiên Sinh! Huynh xem, hai chúng ta ăn mặc thế này nhìn có giống đôi tình nhân hay không hả?”
Nam tử áo trắng không phản ứng gì nhưng Sơn Linh thì lại tức giận đến giậm chân, theo phản xạ tự nhiên nói:
“Thật là chưa từng thấy qua người con gái nào không đứng đắn như ngươi! Nếu ngươi còn đối với chủ nhân của ta bất kính như vậy, cẩn thận ta đem tranh chân dung của cô nương đưa cho thanh lâu xem, để coi cô nương chạy trốn đằng nào!”
“Sơn Linh!” Quý Mạc Trần rốt cuộc nghe không vô nữa, “Ngươi không được vô lễ với khách như vậy, làm cho người ta không biết còn tưởng rằng chủ nhân này không dạy bảo đàng hoàng.”
“Nhưng mà chủ nhân, nàng ta...”
“Đi lấy áo choàng cho Vệ cô nương, không khí ở bờ suối rất lạnh!”
Tiểu nha đầu không vui nhưng cũng phải rời đi, Vệ Lai đang tính nói cái gì đó thì thấy Quý Mạc Trần xoay người lại đứng đối diện với mặt nước.
Sau đó vươn tay lên cầm thanh tiêu để lên môi, tiếng tiêu du dương làm cho thấm lòng người, thói quen ầm ĩ của Vệ Lai cũng lập tức an tĩnh lại.
Nàng thề, mặc dù là ở trên phim cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713473/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.